Chết rồi?
Đã chết từ hai mươi năm trước?
“K… Không phải” Tịnh Ân từ chối sự thật, hai bàn tay buông ra ngực áo Tiểu Vũ, bước chân thục lùi về sau một bước.
“Không phải…” Một cái lắc đầu hoảng sợ, đôi mắt Tịnh Ân mất đi phần linh hồn, tràn ngập trong nước mắt, một cái chớp mắt làm cho hai hàng long lanh chạy vọt xuống gò má.
Tịnh Ân không chấp nhận sự thật này.
“Không phải… Không phải như vậy đâu… Tuyệt đối không phải như vậy…”
Tịnh Ân cự tuyệt sự thật đang phơi bài, bước chân từng bước lùi về sau cách xa Tiểu Vũ.
Cô muốn tránh xa khỏi Tiểu Vũ, tránh xa khỏi những giọt nước mắt kia, cũng như… Tránh xa khỏi sự thật đau đớn.
Giang Tịnh Ân xoay bước chân thật mạnh nhanh bước đi, muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Mang theo tâm tư hốt hoảng tê tái trong lòng ngực vội chạy đi, Tịnh Ân chạy bằng tất cả những gì mà cô có, trên thực tế cô lại chỉ bước đi rất chậm, dù cố gắng vụt chạy đến mấy cơ thể Tịnh Ân cũng chỉ đủ lao đao chậm rãi.
Bước ra đến bật cửa nhà tưởng nhớ, Tịnh Ân vấp phải bật cửa, cả cơ thể vấp ngã đổ xuống sàn nhà.
Tiểu Vũ chạy đến, hai tay nắm lấy hai cánh tay Tịnh Ân muốn nâng đỡ cô đứng dậy.
Mắt Tình Ân thẳng về phía trước, nơi con đường đi ra khỏi nhà tang lễ này, cú ngã làm cho những đong đầy trên đôi mi chảy dài xuống gò càm, nhĩu giọt tí tách xuống nhà sàn lạnh.
Giang Tịnh Ân được Tiểu Vũ đỡ lấy, nhưng cô không đứng dậy, cơ thể khụy trên nền sàn lạnh lẽo.
“Chị ơi… Chị…” Tiểu Vũ run rẩy trong làn nước mắt, hai tay nâng đỡ chị.
Giang Tịnh Ân mới xoay mặt nhìn Tiểu Vũ, một bàn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Vũ gạt bỏ ra khỏi cánh tay của bản thân.
“Vũ… Sao em lại khóc? Không phải đâu… Anh ta không có chết đâu… Anh ta rõ ràng là đang ở Mỹ kia mà… Rõ ràng…”
Giang Tịnh Ân nhíu lại đầu lông mày, cánh môi run rẩy mấp mấy kịch liệt từ chối những gì đang xảy ra.
“Sao em lại khóc? Không phải như thế đâu…”
Nhìn chị giàn giụa nước mắt, Tiểu Vũ càng không thể kiềm ném đau lòng, trái tim tái tê níu lấy hai cánh tay chị.
Cô biết, chị sẽ rất khó để chấp nhận… Nhưng đây là sự thật, đây là hiện thực diễn ra hai mươi năm qua.
“Anh chết rồi chị ơi…” Tiểu Vũ thều thào nói, Giang Tịnh Ân lập tức thét lên thật lớn.
“Không phải!” Tịnh Ân cắn chặt răng, đầu lông mày chau thật chặt, gương mặt nhăn nheo đau điếng, trái tim đập thật mạnh, nơi lồng ngực có thứ gì đó nặng trĩu, khiến cho cô run dại nấc lên thành tiếng khóc cay đắng.
Hai mươi năm qua rõ ràng anh đang sống rất tốt ở Mỹ, anh còn rất hạnh phúc nữa kia mà.
Cô còn biết là anh có một thằng con trai, anh còn vì cậu con trai đó bị bệnh mà bỏ bê hôn lễ của con gái cô.
Cô được biết hai mươi năm qua anh vô cùng hạnh phúc, Tiểu Vũ chính là người nói cho cô biết, vì đâu mà bây giờ Tiểu Vũ lại nói…
Rằng anh chết đã hai mươi năm rồi.
Tịnh Ân run rẩy liên hồi, tiếng khóc nấc trở nên mềm nhũng, thê lương trong nghẹn ngạo van nài Tiểu Vũ.
“Không phải… Vũ à… Không phải như vậy.”
Giang Tịnh Ân lắc lắc đầu, gạt đi tay Tiểu Vũ, đôi mắt ngập nước trừng lên.
“Không phải như vậy đâu” Tịnh Ân tự động đứng dậy, tiếp tục lảo đảo bước đi.
Trần Tiểu Vũ nhìn vào đôi bàn tay của bản thân, mười ngón tay trong không khí run rẩy, hai bàn tay nắm chặt lại, cuộn những đầu ngón tay run lạnh giấu vào trong lòng bàn tay.
Tịnh Ân chỉ nâng lên được ba bước chân, chân cô nặng trĩu như thể có hàng ngàn hàng vạn lớp nhựa đường dính lên đôi chân, Tịnh Ân dùng hết sức lực của bản thân cũng chỉ đi được ba bước.
Giọng nói Tiểu Vũ phát ra, âm thanh nặng trĩu giáng xuống đầu Tịnh Ân, ngăn lại bước chân đang nâng lên.
“Anh ấy bị bệnh, anh ấy không thể sống được lâu nữa, vậy nên anh ấy mới gấp rút ly hôn với chị” Trần Tiểu Vũ nói ra sự tình năm ấy, dẫu biết Tịnh Ân rất khó chấp nhận nhưng đây là sự thật, Tiểu Vũ xót xa cho Tịnh Ân, đau lòng cho anh trai của mình.
Giọng cứ nghẹn rồi lại lắp bắp.
"A… Anh ấy muốn chị phải thật mạnh mẽ sống tiếp… Anh ấy… Anh muốn ly hôn để chị không còn dính líu đến Trần gia… Anh ấy muốn chị tập sống không có anh ấy, những gì anh ấy làm đều để cho chị sau này sẽ sống thật tốt… Anh Hạo anh ấy nói là… Là…
Hức… Là anh ấy bội bạc… Nên đừng tiếc thương cho anh ấy, anh ấy sẽ chịu không nổi."
Sự thật từ trên môi Tiểu Vũ thốt ra, từng câu từng chữ đều bóp nghẹn trái tim Tịnh Ân, từng tiếng nấc nghẹn của Tiểu Vũ khiến cho Tịnh Ân tái tê, cô chậm rãi xoay đầu nhìn Tiểu Vũ vẫn ngồi ở bật cửa.
Ánh mắt Tịnh Ân long lanh phù sương đầy oán trách, cảm giác cay đắng từ trái tim dâng trào lên mi mắt, từ sâu tận trái tim hận thù, những đau đớn từ hai mươi năm trước trỗi dậy.
“Vũ à…” Tịnh Ân cất tiếng gọi thật khẽ, nước mắt long lanh như những giọt sương chạy trên gò má.
“Em lừa chị suốt hai mươi năm qua sao? Cả cái người đang nằm ở kia nữa… Cái người ở kia… Vậy