Sau này, nếu một ai đó trong chúng ta, là anh hoặc là em bội bạc, thì người phản bội sẽ phải chịu trừng phạt.
Đó là lời thề của Trần Vu Hạo và Giang Tịnh Ân, sau đó cô và anh kết hôn, bất chấp Trần gia phản đối thế nào, hai người nắm tay nhau đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Sau đó tổ chức một lễ cưới, dù không có mặt Trần gia, chỉ có Giang gia nhà cô và bạn bè của hai vợ chồng, những người ủng hộ bọn họ đến với nhau dự lễ cưới.
À...!Phía Trần gia, hôm lễ cưới có em gái Tiểu Vũ của anh đến chúc phúc, cô bé là người duy nhất trong Trần gia ủng hộ Vu Hạo vào Tịnh Ân.
Bọn họ kết hôn không lâu thì bụng Tịnh Ân cũng phát lớn, vài tháng sau thì sinh ra bé Bông Cải.
Đến nay, Bông Cải đã được hơn hai cái bánh xuân rồi.
Bảy năm yêu nhau, kết hôn ba năm, một nhà ba người thật an yên.
Giờ đây công việc của Giang Tịnh Ân đơn giản là ở nhà nội trợ, chăm sóc con cái và nhà cửa, lo cơm cho chồng mỗi khi đi làm về.
Trần Vu Hạo sau khi kết hôn đến nay vẫn dính người Tịnh Ân, ngoại trừ công việc bắt buộc ra, thời gian còn lại của anh là dành cho Tịnh Ân và Bông Cải nhỏ.
Cuộc sống ba người một nhà rất vui vẻ và hạnh phúc, năm nay thì Trần Vu Hạo cũng đã dắt hai mẹ con Tịnh Ân và Bông Cải về Trần gia một lần vào ngày dỗ em trai Vũ Hiên.
Lần đó, khi Tịnh Ân ôm Bông Cải bước vào cửa Trần gia, cô đã nhận ngay những ánh mắt dò xét từ ngón chân đến sợi tóc một cách đầy chán ghét từ phía ông bà Trần.
Lúc đó Tịnh Ân dù không thoải mái cũng phải cố gắng vui vẻ dùng bữa, may ra ở Trần gia có Tiểu Vũ, em gái của Vu Hạo, năm nay hai mươi lăm tuổi, Tiểu Vũ đối với Tịnh Ân rất tốt.
Nhận thấy ông bà Trần thái độ không tốt khiến chị dâu không thể vui vẻ dùng bữa, Tiểu Vũ đã nhanh chóng bắt một chủ đề trò chuyện với Tịnh Ân.
Giúp cho tâm tình Tịnh Ân nhanh chóng tốt hơn, hôm đó ông bà Trần cũng có nói móc Tịnh Ân mấy câu.
Đại loại là nói Giang Tịnh Ân vô dụng, cả ngày ở nhà nội trợ chẳng làm được tích sự gì cho Trần Vu Hạo, suy ra cũng vô dụng cho Trần gia.
Ông bà Trần còn đem cô so với con dâu nhà người khác, nói nào là con dâu nhà người ta hào môn tương đối tốt, vừa giúp đỡ con trai dễ dàng thăng tiếng, vừa khiến cho ông bà nhà chồng cũng nở mặt nở mày.
Mấy câu nói đó Tịnh Ân nghe cũng quen rồi, cô gả cho anh được ba năm rồi, một năm về Trần gia vài ba lần, mà lần nào cũng nghe được mấy câu so sánh đó.
Tuy có chút buồn bã nhưng Tịnh Ân không để bụng, cứ giả câm giả điếc như thế cho qua.
Nhưng lần này, Giang Tịnh Ân không muốn im lặng uy phục mãi, đêm hôm đó trở về nhà, khi bé Bông Cải đã ngủ, trở về phòng nhìn thấy anh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem biểu đồ trên điện thoại, cô ngồi bên cạnh một cách nghiêm chỉnh, nói chuyện rất nghiêm túc với anh về chuyện cô sẽ nộp hồ sơ và đi làm giống như anh.
Lý do chính khiến cô muốn như vậy là vì những lời nói của cha mẹ, một phần cũng vì ở nhà cũng quá nhàn rỗi, cô muốn giúp anh một chút về chuyện tài chính.
"Ở nhà mãi cũng chán lắm, em đi làm vừa giải quyết được chuyện phiền chán, vừa có thể tự chủ tài chính, như vậy cũng rất tốt mà."
"Không được" Trần Vu Hạo mắt còn chẳng thèm lia đến cô, chỉ nhìn điện thoại, thẳng thừng bác bỏ.
Giang Tịnh Ân lập tức dùng chiêu làm nũng.
"Chồng cho em đi làm đi mà, ở nhà chán lắm, nha chồng, cho em đi làm đi."
"Không" Câu trả lời của Vu Hạo rất dứt khoác.
Giang Tịnh Ân không lung lay được anh, từ trước đến giờ anh nói một là một, hai là hai, anh nói đằng đông thì cô chẳng thể nhìn đằng tây.
Giang Tịnh Ân tức đến mặt mày bí xị, dậm chân đùng đùng trên đất hét lên.
"Em muốn đi làm!"
Tiếng hét oai oán của cô khiến cho Trần Vu Hạo buông lỏng ánh mắt với điện thoại, ánh mắt di chuyển từ điện thoại nhìn sang vợ nhỏ.
Con ngươi nghiêm lại, nét mặt hơi cau có, không biết là vì biểu đồ trên điện thoại hay là vì hôm nay đến Trần gia, nét mặt anh lúc này rất không ổn.
Nhận thấy anh không vui, cũng nhận ra chính mình vừa rồi có hơi lớn tiếng, Tịnh Ân nhoẻn miệng hì hì cười, hai mắt tròn xoe chớp chớp, lại tiếp tục làm nũng.
"Anh cho em đi làm nha, em đi làm cũng tốt mà, vừa không chán nản, vừa có thể tự kiếm tiền mua nữ trang, mua quần áo nè, mua mỹ phẩm nữa nè, nha nha, cho em đi làm nha."
Trần Vu Hạo liếc mắt sang tủ gỗ kê bên cạnh đầu giường, tay ném bừa điện thoại lên đầu tủ, vươn tay kéo ra hộp tủ lấy ra chiếc ví da của mình.
Giang Tịnh Ân chớp chớp mắt nhìn lão chồng đang cầm ví tiền, ngờ ngợ ra Vu Hạo muốn làm gì.
Anh mở ví, lấy ra thẻ ngân hàng đưa về phía cô.
"Mật khẩu em cũng biết rồi, nữ trang, quần áo hay mỹ phẩm gì đó, muốn cái gì thì mua đi."
Giang Tịnh Ân hớ ra, mặt mày ngớ ngác mấy giây, cô lập tức lắc đầu lắc hai bàn tay.
"Không phải như vậy, ý em là em muốn được đi làm, đi làm kiếm tiền, tự mua bằng tiền của mình."
Trần Vu Hạo nghe xong, tay nhét ngược thẻ ngân hàng vào ví tiền, cầm lên điện thoại soạn soạn ấn ấn gì đó, sau đó lại bình thản mở ra trang biểu đồ xem tiếp.
Sau đó vài giây điện thoại của Tịnh Ân trên giường cũng rung lên, Giang Tịnh Ân nheo mày, mang theo nghi ngờ liếc nhìn anh mà cầm lên điện thoại mở ra xem.
Trong điện thoại là tin nhắn từ ngân hàng, từ tài khoản của anh chuyển đến một số tiền nhìn có hơi chóng mặt với lời nhắn là "Tiền lương của vợ."
Cái này cũng có thể gọi là tiền của bản thân làm ra.
"Á này, không phải như này!"
Giang Tịnh Ân lại ngớ ra, điện thoại trên tay lăn xuống giường, cô giật lấy điện thoại trên tay anh, Trần Vu Hạo đang xem thì biểu đồ bị cướp, đành phải đưa mắt nhìn cô.
Anh nhìn cô, Tịnh Ân nói nhanh.
"Em nói là em sẽ đi làm, ngày mai em sẽ đi nộp hồ sơ và đi làm, không thèm hỏi ý kiến anh nữa, cứ quyết như vậy!"
Nói xong, Giang Tịnh Ân tay nắm lấy bàn tay anh ngửa lên, tay còn lại cầm điện thoại của anh,