Nhiên Nhiên nhíu mày mở mắt, chống tay ngồi dậy cơn đau sau gáy liền nhói mạnh lên khiến cô nhăn mặt đưa tay khẽ sờ lên xoa nắn. Nhìn quanh căn phòng mình đang ở khiến cô khó chịu khi trong phòng chỉ độc nhất một chiếc giường, bốn bức tường trắng xóa khiến cô không phân định được đây là không gian hẹp hay rộng.
Ngay cả chiếc giường cô đang nằm cũng là ga màu trắng không pha lẫn bất cứ một màu sắc nào. Căn phòng cứ như thể một biệt giam trắng thật thụ.
\*cạch\*
Tiếng mở cửa vang lên thu hút sự chú ý của cô. Một nam nhân bước vào nhìn cô nhếch mép
\-Em dậy rồi sao?
\-Hạo Thiện? Là anh sao? Mau thả tôi ra!!
\-Khoan nào, em sao lại nôn nóng như vậy? Anh chỉ muốn cùng em tận hưởng lại khoảng thời gian chúng ta yêu nhau thôi, không được sao?
\-Anh. . .bỉ ổi!!
Hạo Thiện bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian rồi vọng ngược lại khiến cô cảm nhận được rằng căn phòng chính là không hề nhỏ
\-Em nói ai bỉ ổi cơ? Tôi sao? Vậy mà em cũng đã từng yêu say đắm cái tên bỉ ổi như tôi đó thôi!!
\-Anh muốn gì? Viên đạn lần đó tôi đã không oán trách anh, xem như là thứ cuối cùng tôi dành cho anh!! Vậy mà hôm nay anh còn dám bắt tôi? Anh không sợ Mạc Kiên tìm đến anh sao?
Hạo Thiện nghe cô nhắc đến tên anh lại bật cười như một thằng điên, ngay sau đó liền dừng lại ánh mắt sắc lạnh nhìn cô
\-Em nghĩ xem ở nơi hoang vu này liệu thằng chồng của em có tìm được hay không?
\-Anh rốt cuộc như thế nào mới buông tha cho tôi? Anh chính là người đoạn tuyệt mối quan hệ của chúng ta, khiến tôi như kẻ sống đi chết lại vì mang trái tim yêu anh, một kẻ phản bội!!
Hạo Thiện cười chua chát ngồi xuống giường, hắn đưa tay vuốt nhẹ bầu má cô. Ánh mắt sủng nịnh nhìn cô, lôi kéo những ngọt ngào xưa cũ mà cô và hắn từng có
\-Em chính là người duy nhất khiến tôi yêu lại lần nữa. Là do em, do em khiến tôi nhớ em!! Khiến tôi phải quay lại tìm em một lần nữa. Vậy mà chưa gì em đã lên xe bông cùng người khác, phải nói sao đây? Tôi có phải là người bị em phản bội trước?
\*Bốp\*
Ánh mắt cô đỏ au lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Từ lâu sự yếu đuối của cô đã biến mất, trải qua bao lần bị số phận đưa đẩy cô dần trở nên mạnh mẽ. Ánh mắt căm phẫn xoáy sâu vào đôi mắt lạnh tanh kia
\-Anh nhớ tôi sao? Anh yêu tôi sao? Vậy anh có nhớ cái ngày anh nhất quyết chia tay tôi không? Tôi đã muốn không hận anh, vậy mà anh hết lần này đến lần khác tổn thương tôi!! Yêu tôi? Vậy anh có biết trong khoảng thời gian anh bỏ đi tôi đã đối mặt với những gì không? Lúc đó anh ở đâu? Chỉ có Mạc Kiên ở bên cạnh tôi. . .chẳng một ai khác cả. . .
Hắn đứng dậy rút ra một điếu thuốc lá mồi lên mà