Tối hôm ấy, Nhiên Nhiên cúi chào anh ra về. Vừa đóng cánh cửa lại là lúc khuôn mặt cô trở nên ủ rũ. Cô nhớ Hạo Thiện, những ngày qua ngày nào cô cũng sống trong sự nhớ nhung đến muốn phát điên.
Bước xuống sảnh lớn tập đoàn, cô cứ vậy mà rời đi. Từng bước chân nặng trĩu trên đường phố, ánh mắt cụp xuống nhìn những đôi yêu nhau mà lòng bỗng chốc quặn lại.
Trở về nhà, nhìn thấy ba mình đang loay hoay trong bếp cô liền tiến lại
\-Ba lên viện với bà nội sao?
\-Ừm. . .
Ánh mắt không vui của ông khiến cô nhíu mày, tay cô đưa tới cầm lấy bàn tay nhăn nheo đầy gân của ông
\-Nội lại trở nặng sao ba?
Ông khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ dần lên khiến cô đau xót
\-Để con đi cùng ba!!
Cả hai ba con cùng tới bệnh viện. Nhiên Nhiên nhìn bà nội mà tâm cũng thắt lại. Từ nhỏ nội đã luôn yêu thương và nuông chiều cô. Nội luôn khiến cho cả gia đình trở nên vui vẻ, ấm áp dù có chút thiếu thốn về vật chất. Có thể nói thứ quý giá nhất đối với gia đình cô chính là nụ cười của nội. Ấy vậy mà ông trời cũng muốn chiếm đoạt nó đi khi nội cô bây giờ chỉ còn nằm liệt trên giường do một vụ tai nạn giao thông.
Gạt nước mắt cô tiến ra ngoài. Vị bác sĩ trung niên nhìn thấy cô liền mím chặt môi
\-Có chút chuyện tôi nghĩ cô nên biết!!
\-Dạ vâng thưa bác sĩ, nội tôi có chuyện gì sao?
\-Bà ấy. . .càng lúc càng trở nặng rồi. Tôi chỉ hi vọng người nhà có thể nhanh chóng làm thủ tục để bà phẫu thuật. Nếu không tôi e rằng sự sống của bà. . .
\-Bằng giá nào cũng phải cứu nội tôi. Chi phí phẫu thuật là bao nhiêu vậy bác sĩ?
\-2,5 tỷ!!
Tiếng nổ đùng đùng quanh tai khiến cô chút nữa mất thăng bằng. Số tiền đó cô kiếm đâu ra được? Gật đầu hiểu ý trước vị bác sĩ, cô lê thân ra khỏi đường phố.
Cuộc sống của cô hiện tại thật như một trò đùa. Tình duyên của cô dang dở, cả gia đình cũng chẳng được êm ấm.
Nhìn vào một quán bar, cô nhếch mép bước vào gọi đại một ly rượu vang. Cô muốn uống rượu, muốn quên đi cái cay đắng nghiệt ngã của cuộc đời!! Tiếng ồn ào xung quanh vang lên khiến cô thích thú. Nhìn vào một góc tối cô thấy những cô gái với những bộ váy ngắn củn được chào bán như những món đồ. Thấp thoáng lại nghe được cái giá của một cô gái trinh nguyên là 5 tỷ khiến cô trợn tròn mắt.
\-Bán thân sao?
Cô bất giác lắc đầu nguầy nguậy trả tiền rồi bỏ đi. Trở lại bệnh viện, cô tiến vào phòng bà nội mà nắm chặt lấy tay bà
\-Con sẽ cố gắng, nội cũng phải cố lên nha!!
Đêm hôm ấy có một người con gái luôn trăn trở đủ điều. Cô nhớ cái ngày mẹ cô bỏ ba con cô để đi với một người đàn ông khác chỉ vì họ có tiền. Cô nhớ cái ngày Hạo Thiện chia tay cô cũng chỉ vì cô gái kia có tiền. Ngửa mặt lên trần nhà, ánh mắt vô hồn cùng đôi môi khẽ cười khẩy. Giá trị của đồng tiền thật lớn.
Những ngày sau đó cô vẫn đi làm. Tối tới lại ghé bệnh viện, tình hình của nội cô mỗi lúc một nặng hơn khiến tâm cô một chút yên bình cũng không có.
\-Hụ...hụ...hụ...
Tiếng ho vang lên kéo ánh nhìn của cô tới bà. Chiếc ga giường trắng mút nhuộm đỏ một vùng khiến thân cô run rẩy chạy lại ôm lấy bà. Nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Bỗng chốc cô nhớ tới quán bar hôm đó, chạy ra ngoài thật nhanh để mặc ba cô vẫn vô hồn ở đấy.
Tới quán bar, cô nhìn quanh một chút rồi nhờ nhân viên quán gọi giúp mình quản lí. Quản