Lê Gia sợ tới mức muốn bay cả hồn phách, y túm lấy cánh tay Tạ Tri muốn bế người chạy xuống lầu.
Bị y túm một cái Tạ Tri cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, cậu thở hổn hển lắc đầu: "Không sao...Không sao."
Lê Gia lo lắng nhìn, tay vẫn vỗ nhẹ lưng cậu: "Đột ngột phát bệnh hả? Sao trước kia không thấy cậu có tật xấu này, linh hồn bé bỏng của tôi đều bị cậu dọa rồi, thật sự không sao chứ? Hay là cứ đi bệnh viện xem thử đi?"
Tay Tạ Tri vẫn còn run, cậu rũ mắt giấu tay đi: "Yên tâm."
Lê Gia kéo ghế qua, ngồi trước mặt cậu, xem kỹ vẻ mặt của cậu thế nào.
Thật ra mặt Tạ Tri cũng không có biểu cảm gì.
Từ trong xương cốt của cậu đều lộ ra khí chất lạnh nhạt, người ngoài không hiểu còn cảm thấy cậu thanh cao kiêu ngạo, xem thường người khác.
Hiện tại gương mặt này bị mồ hôi lạnh bao phủ, hàng mi dày đậm buông xuống, bị mồ hôi dính ướt, dáng vẻ như chịu đủ mọi tra tấn, vậy mà lại hiện ra vài phần yếu ớt.
Tạ Tri chớp đôi mắt chua xót, hòa hoãn lại: "Chút phiền phức nhỏ thôi, không đáng ngại." Dừng một chút, cậu xoa xoa giữa mày, "Xin lỗi, bên phía Du đạo, có lẽ là tôi...không đi được."
Lê Gia nhẹ nhàng nói "Được", nhưng chắc chắn là đã tốn không ít tâm đi hỏi thăm tìm hiểu, nói không chừng đã liên hệ với bên kia rồi, để cho cậu được kinh hỉ.
"Không muốn thì không đi, cho dù có đưa bao nhiêu thù lao đóng phim cũng không đi."
Lê Gia cau mày cầm tay cậu.
Đôi tay kia ẩm ướt lại lạnh băng, đang ở trong mùa hè nhưng lại không hề ấm áp.
PTSD?
Tại sao Tạ Tri lại nảy sinh chướng ngại tâm lý với đàn dương cầm?
Lời nói đến bên miệng, Lê Gia cũng không dám hỏi ra.
Tạ Tri lớn lên trong Tạ thị, nội tình cũng được tính là khá nhiều, cho nên khi phá sản cũng nháo đến khá là thảm thiết.
Nhưng trước khi phá sản mà nói, Tạ Tri là được ba mẹ phủng trong lòng bàn tay mà lớn.
Là một thiếu gia nhỏ được ngàn kiều vạn sủng, muốn cái gì ba mẹ cũng sẽ đồng ý, cũng may cậu là căn chính miêu hồng (1), không bị cưng chiều mà sinh hư.
(1) Nguyên văn: 根正苗红, chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Hai người gặp nhau trong buổi thi đấu âm nhạc hồi cấp ba, ngẫu nhiên được xếp thành nhóm lại không ngờ có thể làm bạn tới tận bây giờ.
Khi không có thi đấu, hai người cũng thường xuyên ở cạnh nhau, một người đàn dương cầm, một người kéo violin, thảo luận về Arthur Grumiaux (2) và Johann Sebastian Bach (3), giao lưu ý tưởng với nhau.
Sau buổi trưa oi bức, làn gió nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa màu xanh nước biển, hai người bọn họ có thể dành hết cả một buổi chiều ở trong phòng âm nhạc.
(2) Arthur Grumiaux (21/03/1921 – 16/10/1986): là nghệ sĩ vĩ cầm người Bỉ, được một số người coi là "một trong số ít những nghệ sĩ vĩ cầm thực sự vĩ đại của thế kỷ XX".
(3) Johann Sebastian Bach (31/03/1685 – 28/07/1750): Johann Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque.
Tạ Tri trời sinh đã thích hợp đàn dương cầm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mười ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng, tựa như cánh bướm nhảy múa, khi tiếng đàn vang lên, cậu chính là tiêu điểm của toàn trường.
Cậu cũng có mong ước được vào Học viện âm nhạc mà mình yêu thích.
Nếu không phải Tạ thị xảy ra chuyện, thì lúc trước cậu cũng đã xuất ngoại du học.
Nghe đồn rằng, sau khi Tạ thị tuyên bố phá sản không lâu, một nhà ba người bọn họ ở trong một phòng tại chung cư ngoại thành tự sát...chỉ cứu được một mình Tạ Tri.
Lê Gia cũng không nắm rõ mấy chuyện này, Tạ Tri cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Bây giờ nhớ lại, hình như là cũng từ lúc đó Tạ Tri chưa từng chạm vào dương cầm lần nào nữa.
Thật ra Tạ Tri cũng muốn giải thích với Lê Gia.
Chỉ là hai bên tai cứ ong ong không ngừng.
Trong đầu ngoài những màu sắc hỗn loạn ra cậu không thể nhớ rõ được cái gì nữa.
Lê Gia làm như không có việc gì mà dời đề tài: "Không nói cái này nữa, đói bụng rồi chứ? Để tôi gọi phục vụ mang đồ ăn lên."
Tạ Tri cảm nhận được sự săn sóc của y, giọng nói cậu hơi khàn: "...Cảm ơn."
"Hai ya, hai chúng ta còn khách sáo gì nữa?"
Di động của Lê Gia vang lên, y cúi đầu đọc tin nhắn, hơi nhíu mày lại, thần sắc như thường mà tắt chuông điện thoại, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Buổi chiều tôi có chút việc, ăn cơm xong tôi đưa cậu về trước."
Trong lòng Tạ Tri vẫn còn loạn, chỉ lơ đãng gật đầu.
Rõ ràng Lê Gia cũng có chuyện phiền não, một bữa cơm hai người đều ăn không có mùi vị gì, khi ngồi trên xe Tạ Tri mới hoàn hồn lại: "Đi Chương Hòa đi."
Lê Gia cài dây an toàn, mở hướng dẫn ra: "Ừm."
Giọng nói ngọt ngào bắt đầu hướng dẫn: "Đang đi về phía chung cư Chương Hòa, chuẩn bị xuất phát, toàn bộ hành trình..."
"......" Lê Gia bỗng nhiên phản ứng lại, cất cao giọng nói, "Vãi! Cậu đi đâu chứ? Đó không phải là nhà của Bùi Hàm Ý sao?"
Nhìn y phản ứng lớn như vậy, ngón tay Tạ Tri đặt lên môi, không xác định nói: "Đi thăm bạn?"
Lê Gia tức giận nói: "Cậu còn nói cậu không có thù oán với anh ta, có phải anh ta cho người ngáng chân cậu nên mới không có thông cáo đúng khôngg? Có phải anh ta ỷ vào có vài đồng tiền dơ bẩn liền phong sát cậu? Mấy cái kẻ có tiền mẹ nó chứ đều không phải người!"
Tạ Tri dứt khoát cắt ngang sự tưởng tượng phong phú của y: "Không phải."
"Tôi không có nghĩ sai cho anh ta đâu!"
Nếu không nói rõ ràng thì Lê Gia sẽ có thể não bổ ra cả một bộ phim chấn động lòng người, Tạ Tri xoa bóp thái dương: "Bùi Hàm Ý bị bệnh."
"Bệnh không trị được? Anh ta tính để cậu làm người thế kế gia sản? Bùi tổng thật trâu bò, Bùi tổng hào phóng!"
Tạ Tri: "......"
Cho dù có chậm tiêu cũng nhìn ra được hai người này vậy mà lại có ác ý với nhau lớn như thế.
Một người có mối thù muốn giết người, một người thì dùng miệng pháo (4) để ghi thù.
(4) Nguyên văn: 嘴炮 (Miệng pháo), ngôn ngữ mạng, chỉ việc công kích người khác bằng lời nói, ngoài ra còn được sử dụng với nhiều nghĩa khác.
Sao lại kết thù với nhau vậy???
"Anh ấy bị bệnh, cần tôi chăm sóc," Tạ Tri từ bỏ giãy giũa, lựa chọn nói sự thật, "Tôi dọn về đó ở một thời gian, chờ bệnh tình anh ấy ổn định thì đi."
"Bệnh gì mà nhất định phải là cậu chăm sóc?" Lê Gia cười lạnh, "Tôi thấy là bệnh háo sắc (5) thì có."
(5) Nguyên văn: 寡人之疾 (Quả nhân chi tật), theo như tra baidu thì đây là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là căn bệnh phổ biến của vua chúa thời xưa - háo sắc.
Thởi Chiến Quốc, tác phẩm của Mạnh Kế, có đoạn: Vua nói "Quả nhân có tật, quả nhân ham sắc đẹp."."
Tạ Tri Tri tìm một cách nói súc tích phù hợp nhất: "Hơi điên một chút, không có tôi bên cạnh thì có thể ra tay đánh người."
Lê Gia càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, "Làm gì có loại bệnh như thế, anh ta không giả vờ đấy chứ? Đây là cái phát triển gì thế, sau khi cùng cậu kết hôn thì vẫn chơi bời trăng hoa như cũ, vừa ly hôn một cái thì phát hiện không thể kiềm chế được mà yêu cậu nên muốn quay lại?"
Tạ Tri ngữ khí lạnh nhạt: "Điều ước sinh nhật năm nay của tôi là đốt hết đống tiểu thuyết ngôn tình, đam mỹ của cậu."
"Sinh nhật năm nay của cậu qua rồi."
"Vậy sang năm."
"Bây giờ không còn thịnh hành đọc sách nữa đâu."
"......"
Lê Gia đầy bụng hoài nghi và bực mình, nhìn chằm chằm biểu cảm của Tạ Tri một lát, vẫn khởi động xe, bi thương đưa Tạ Tri về hố lửa.
Chung cư Chương Hòa không có phép xe bên ngoài đi vào, đưa đến trước cửa chung cư thì không thể không dừng xe.
Lê Gia còn muốn đi cùng Tạ Tri về xem họ Bùi kia chơi trò bịp bợm gì, di động lại sáng lên.
Y cúi đầu liếc nhìn rồi hít một hơi, nhìn Tạ Tri một cái lại nhìn di động một cái, vẻ mặt chất đầy khó xử.
Tạ Tri: "Anh ấy còn có thể ăn tôi hay sao chứ? Có việc thì đi đi."
Lê Gia lẩm bẩm: "Cậu căn bản không hiểu đâu......"
Tạ