Lúc này trong phòng giám sát, Lục Thiếu Thông vừa sai người mở màn hình theo dõi lên, đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng Phó Lệnh Nguyên đang đè Nguyễn Thư ở bên dưới, anh ta không nhịn được cười to: "Hóa ra bọn họ cũng đang giả bộ bình tĩnh thôi."
Lịch Thanh chỉ liếc qua rồi mau chóng cúi đầu không nhìn thêm, trong đầu thầm than khổ "Nói đến trình độ của Lão đại, e là đã phát hiện ra bị theo dõi từ lâu rồi." Lục Thiếu Thông là Tiểu gia, bọn họ nào dám ngăn cản anh ta chứ, tuy thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải chịu tội thay.
Triệu Thấp Tam rón rén sau lưng Lịch Thanh, vừa nhìn thấy còn sợ hãi hơn, trên trán nổi đầy gân xanh, trong đầu luôn văng vẳng một chuyện – anh ta vừa đánh chị dâu tương lai của mình...!
Lo lắng hồi lâu, Lịch Thanh không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở Lục Thiếu Thông: "Tiểu gia, nếu đã xác nhận được mối quan hệ giữa Lão đại và cô gái đó rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần làm phiền chuyện tốt bọn họ thêm nữa.
Không cẩn thận sẽ Lão đại sẽ mất hứng mất."
"Được rồi, tôi biết mà, yên tâm đi, nếu anh ta phát hiện tôi đảm bảo hai người không chết đâu." Lục Thiếu Thông phất phất tay, sau đó lại đút túi quần, ánh mắt đầy vẻ hứng thú chăm chú nhìn màn hình không dời: "Tôi chỉ định xem A Nguyên với người phụ nữ này định làm tới đâu thôi."
"À đúng rồi, còn nữa..." Dường như Lục Thiếu Thông vừa nghĩ tới gì đó, lại phân phó cho Lịch Thanh: "Bây giờ cậu đi điều tra cho tôi xem danh tính người phụ nữ kia là ai.
Không hiểu sao tôi thấy hơi quen."
Trong phòng, đối mặt với sự ép chặt của Phó Lệnh Nguyên, Nguyễn Thư đặt hai tay trước ngực, vẫn nở nụ cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Anh ba đè đau tôi."
Giọng nói của cô hơi trầm, cảm giác như anh cố tình ép cô xuống vậy.
"Vậy chẳng phải càng đau hơn sao?" Phó Lệnh Nguyên nhếch môi cười, ánh mắt khẽ rủ xuống nhìn một chút khoảng trống giữa hai người.
Dường như anh nhớ tới vết bầm tím trên tay cô nên khi đè xuống đã cố ý chống tay sang một bên, tư thế lúc này giống như anh dựa vào cô hơn, cô sao có thể không phát hiện ra, tuy thế nhưng vẫn cố giả bộ kêu đau.
Mặc dù bị anh vạch trần nhưng Nguyễn Thư không hề lúng túng: "Anh làm gì vậy?"
"Em cảm thấy người đàn ông đè một người phụ nữ xuống là muốn làm gì?" Phó Lệnh Nguyên hỏi ngược lại.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, có thể cảm nhận được ngay cả hô hấp đối phương, mà hơi thở của anh lại vô cùng.
Nguyễn Thư nghiêng đầu sang bên cạnh thở hai nhịp, sau đó mới quay lại tươi cười nhắc nhở anh: "Chẳng phải anh ba nói hôm nay tôi bị thương nên không thực hiện được nhiều động tác sao?"
Phó Lệnh Nguyên vươn tay chạm nhẹ vào môi cô, thân mật vuốt ve theo đường cong của nó: "Vậy không cần nhiều động tác nữa, một thôi cũng được rồi."
Nguyễn Thư: "..."
Cô lại cúi đầu né tránh động tác của anh.
Có điều, sau khi rời khỏi đôi môi cô, ngón tay anh lại khẽ mân mê dái tai, còn nhéo một cái rõ đau chế nhạo: "Hôm nay không mang dao quân đội Thụy Sĩ nữa à?"
"Tôi nghĩ chắc không cần mang theo nữa." Anh giữ chặt cô hồi lâu nhưng không hề có suy nghĩ nào khác, cô cũng biết chuyện này nên chưa bao giờ giãy giụa.
Phó Lệnh Nguyên phát hiện ra ý tứ của cô, hơi nhíu mày, trong phút chốc nhẹ nhàng cúi xuống bên tai cô cười khẽ: "Không phải em không có sức hấp dẫn, chỉ là tôi không thích bị người ngoài nhìn thấy thôi."
Nguyễn Thư hơi ngẩn người,