Nguyễn Thư thấy vậy vội bỏ cánh tay xuống.
Kính cửa ghế sau hạ xuống một nửa để lộ khuôn mặt của Lâm Thừa Chí, vẻ mặt ông ta hòa nhã chào Đường Hiển Dương: "Hiển Dương à, lâu lắm không gặp cháu."
"Bác Lâm." Đường Hiển Dương lễ phép hỏi thăm sức khỏe.
"Cháu đưa Tiểu Thư về à? Sao lại đứng ở đây, vào trong nhà ngồi đã? Bây giờ chắc cháu cũng chưa ăn cơm tối đúng không? Vậy ăn cùng nhau đi." Lâm Thừa Chí nhiệt tình mời.
Đường Hiển Dương thấy vậy lắc đầu từ chối: "Không cần khách sáo đâu, cảm ơn bác Lâm, cháu còn chút chuyện."
"Vậy sao..." Khuôn mặt Lâm Thừa Chí thoáng qua tia tiếc nuối, sau đó lại cười nói: "Bác định hỏi khi nào cháu với Tiểu Thư mới xác định.
Bác cũng không biết hai đứa tiến đến đâu rồi.
Không thể cứ yêu đương vậy được, kiểu gì cũng phải nghĩ cho tương lai nữa."
Vẻ mặt của Đường Hiển Dương trở nên xấu hổ, vô thức quay lại nhìn Nguyễn Thư.
Đồng tử Nguyễn Thư thu vẻ tùy tiện, bất giác nở nụ cười, nói với Lâm Thừa Chí: "Bác cả với bác gái hiểu lầm quan hệ của cháu với Đường Hiển Dương rồi.
Bọn cháu chỉ là bạn."
Lâm Thừa Chí hơi bất ngờ, thoáng liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Đường Hiển Dương lúc này, tiếc nuối lắc đầu: "Các cháu tuổi còn trẻ, lúc nào cũng chưa xác định gì.
Mà thôi..." Ông ta vẫy tay nói: "Hiển Dương, sau này thường xuyên đến chơi nhé.
Thay mặt bác hỏi thăm sức khỏe của giáo sư Đường."
"Vâng, bác Lâm." Đường Hiển Dương đồng ý.
Lâm Thừa Chí gật đầu, sau đó lái xe đi thẳng vào trong.
Lúc này, Nguyễn Thư mới quay lại nhìn Đường Hiển Dương, lạnh lùng nói: "Tôi cho anh ba ngày, cắt đứt sạch sẽ với con bé.
Nhất định phải để con bé từ bỏ anh."
"Thư..." Đường Hiển Dương do dự.
Ánh mắt Nguyễn Thư trong trẻo mà sắc bén: "Con bé không thích hợp với anh.
Còn anh hoàn toàn không phù hợp với con bé.
Tình cảm hiện của con bé không phải là thích, mà là ý niệm không cam lòng ngu xuẩn.
Hiển Dương, anh đừng quên, năm đó khi bố mẹ hai bên đòi tác hợp hai người, là tôi chen chân vào."
"Không phải em chen..." Đường Hiển Dương muốn sửa lại từ ngữ của cô.
Nhưng xem ra Nguyễn Thư không thèm để ý đến, vẻ mặt dứt khoát nói tiếp: "Hôm nay tôi cảnh cáo anh ở đây, nếu anh không cắt đứt với con bé, vậy tình bạn mười mấy năm của chúng ta coi như chấm dứt.
Dù dùng biện pháp gì, hai người đừng nghĩ có thể ở bên nhau!"
Trong biệt thự, Lâm Thừa Chí với Vương Dục Phân đang chuẩn bị ăn cơm ở phòng khách, thấy Nguyễn Thư về, Lâm Thừa Chí gọi cô lại: "Cháu vừa đòi chia tay với Đường Hiển Dương à?"
Ông ta ngồi trong xe, chỉ vô tình nhìn thấy cô giơ tay tát Đường Hiển Dương, hơn nữa bầu không khí giữa hai người lúc đó có gì không ổn lắm.
Ông ta đoán rằng hai bên đang có mâu thuẫn nên mới cố ý dừng xe nói chuyện một lúc.
Ai ngờ cô dứt khoát, phủ nhận luôn quan hệ người yêu trước đó.
Nguyễn Thư mỉm cười trả lời: "Bác cả, cháu nói rồi, ngay từ đầu cháu với Đường Hiển chỉ là bạn.
Chẳng qua tình cảm hai đứa quá tốt nên mọi người mới hiểu lầm."
Lâm Thừa Chí nghe thế không thèm nhìn, theo ý cô thở dài: "Hiển Dương là đứa trẻ ngoan.
Bác hy vọng hai đứa thành đôi."
Vương Dục Phân từ trước bàn ăn đi tới, đáp: "Để bác nói này, Tiểu Thư nên nghĩ lại.
Phụ nữ có lòng tự tôn của bản thân là tốt, nếu không ngay cả nhà chồng cũng khó tìm.
Hôm qua bác vừa nói chuyện Tiểu Thư với bà Lưu chuyên làm mai mối, bà ấy đồng ý truyền tin ra ngoài rồi."
"Đúng là làm phiền bác dâu cả." Nguyễn Thư vén tóc, chuyển đề tài: "Có điều mẹ cháu còn khỏe.
Bác dâu cả chưa gì đã tìm người mai mối cho cháu, có phải mua việc quá rồi không?"
"Bây giờ cháu còn muốn gạt mẹ ra khỏi chuyện." Vương Dục Phân bụm miệng cười, nghiễm nhiên chế giễu mối quan hệ mẹ con giữa Nguyễn Thư và Trang Bội Dư.
Lâm Thừa Chí tiếp lời: "Tiểu Thư, bọn ta cũng chỉ muốn quan tâm cháu."
"Cảm ơn hai bác đã quan tâm, không phải hai người từng nói, chỉ giúp cháu trông nom hộ thôi?" Nguyễn Thư mượn lời Lâm Thừa Chí đáp trả, định lên tầng lại nghe Lâm Thừa Chí hỏi: "Mấy ngày nay, bác nghe nói bóng gió rằng cháu đang dây dưa với con trai thứ ba nhà họ Phó?"
Nguyễn Thư bất chợt khựng lại, đáp đầy ẩn ý: "Ồ?"
Ngày hôm đó khi cô quyết định đến câu lạc bộ tìm Đàm Phi, người trong phòng cũng không ít, việc tin đồn mập mờ với Phó Lệnh Nguyên bị lan truyền đều nằm trong dự tính của cô.
Hôm nay Lâm Thừa Chí mới hỏi, không biết do tốc độ thông tin quá chậm hay vì tin tức của Lâm Thừa Chí bị ngăn chặn.
Lâm Thừa Chí chú ý đến biểu cảm của cô, xem ra chuyện này là thật, hơi nhướng mày: "Tiểu Thư, đừng trách bác cả nhiều lời, chúng ta phải tự biết thân biết phận, có vài người không động vào được đâu.
Trước tiên không nói đến việc Phó Tam lạc lối vào con đường hư hỏng, thì nói nhà họ Phó, nhà người ta danh gia