Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 22


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời ngã về Tây, ánh chiều hoàng hôn dần dần buông xuống, đám người Triển Ngưng từ sở thú đi ra.

Tôn Uyển cào cào tóc, nhìn về phía Triển Ngưng hỏi: “Cùng nhau ăn cơm không?”

"Không được, mẹ mình đã nói phải về nhà ăn cơm.” Triển ngưng đặt hai tay trên vai Triển Minh Dương bắt lấy cậu, chọc cho cậu ở đằng kia cười trốn.

Tôn Uyển chỉ chỉ Triển Minh Dương, “Hạ thủ lưu tình chút đi, mọi người đều sắp cười đến chết. 

Triển Ngưng cúi đầu liếc nhìn, đứa nhỏ cười toét miệng giống y như đồ ngốc, “Không được, đứa nhỏ này rất giỏi nhịn.”

"......" Tôn Uyển, “Mình thật đồng tình em ấy.”

Cách đó không xa là bãi đậu xe, bị bóng tòa nhà bên cạnh che khuất hơn phân nửa, tình trạng kẹt xe đã không còn khủng bố như lúc ban ngày. 

Trình Cẩn Ngôn đang dựa vào bên cạnh một chiếc xe nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ xe lẳng lặng nhìn đám người đứng nói chuyện phía xa xa.

Phó Nhất nhìn theo, “Vừa rồi cậu bạn nhỏ chào hỏi em là bạn ở cùng nhà em đang ở sao?”

Trình Cẩn Ngôn tạm thời đến nhà người khác ở mặc dù là bí mật, nhưng bí mật thế nào cũng không thể một chút cũng không bị lộ, ít nhiều vẫn sẽ có vài người biết rõ, nhất là người Phó gia cùng Trình gia có giao tình không cạn. 

"Ừm.” Trình Cẩn Ngôn gật gật đầu. 

Phó Nhất lại nhìn Triển Ngưng bên kia, “Ở bên nhà đó có bị khi dễ hay không?”

Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái.

Phó Nhất nghi ngờ nhìn cậu, không quá tin tưởng lời cậu nói. Từ chút tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được thái độ lạnh nhạt không thân thiết gì. 

Phó Nhất: "Thật sao?"

Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng, bởi vì cậu nhìn thấy đám người Triển Minh Dương đi về phía bên này, suy nghĩ nhoáng lên một cái, liền chầm chậm kéo cửa sổ xe xuống. 

Triển Minh Dương đắt tay Triển Ngưng tràn đầy sức sống không phụ sự mong đợi của mọi người, trong nháy mắt con ngươi trợn tròn một vòng, bỏ tay Triển Ngưng ra, chạy tới, vịn lấy cửa sổ xe nhìn Trình Cẩn Ngôn. 

"Cẩn Ngôn, cậu cũng phải về nhà rồi à?”

"Ừ." Trình Cẩn Ngôn từ trên xe bước xuống, “Tôi đã mua cho cậu một cái người máy thật to này.”

Triển Minh Dương, “Mình cũng thu thập rất nhiều người máy cho cậu, chừng nào thì cậu về nhà của mình?”

"Hai ngày nữa mới về." Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói, vừa lén nhìn sang Triển Ngưng. 

Triển Minh Dương, “Mẹ mình mua cho cậu quần áo mới, đặt ở trước đầu giường. Mình cũng có, hai đứa mình đều giống nhau, chờ cậu trở về hai đứa mình cùng mặc.”

"......" Quần áo Trình Cẩn Ngôn đều được đặt may, cậu đối với thái độ hưng phấn về chuyện “mua quần áo giống nhau rồi cùng mặc chung” không thể giải thích được, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”

Triển Minh Dương còn muốn nói điều gì đó, nhưng Triển Ngưng đã cắt
ngang, “Chờ cậu ấy trở lại hai đứa hãy nói chuyện nữa, hiện tại chúng ta về nhà trước, đợi lát nữa trễ sẽ không đón được xe.”

Trình Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Chị, ngồi xe bọn em trở về đi.”

Trên xe Phó Nhất cũng không có đi xuống, nghe thấy lời Trình Cẩn Ngôn nói mới quay đầu nhìn ra, cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đưa các người trở về.”

"Không cần.” Triển Ngưng kéo Triển Minh Dương đến bên cạnh mình ôm, “Ngồi xe bus rất là tiện lợi.”

Cô lại gật đầu cười với đối phương, sau đó lôi kéo Triển Minh Dương đi. 

Bóng dáng mãnh khảnh của thiếu nữ đi xa, tóc đuôi ngựa dài theo nhịp bước đung đưa lắc lư. 

Trình Cẩn Ngôn còn đứng tại chỗ, giọng Phó Nhất thúc giục vang lên: "Tiểu Ngôn, lên xe."

Trình Cẩn Ngôn đáp lời, sau khi lên xe liền hướng mắt nhìn về phía bên kia, chị em Triển gia vừa đúng lúc quẹo cua, bị che khuất. 

Tài xế nổ máy chầm chậm lái xe đi. 

Phó Nhất nói: “Hay là thương lượng với dì nhỏ một chút đừng đi đến nhà kia ở nữa, chị nhìn cô bé kia cũng không dễ ở chung.”

Trên thực tế sự rung chuyển của Trình gia so với ban đầu đã ổn định hơn rất nhiều, việc tiếp tục sống nhờ nhà người khác này có cũng được mà không có cũng không sao. Muốn tiếp tục ở thì ở, muốn trở về thì trở về, Nghiêm Triết Trí từng nhắc đến vấn đề này với cậu, nhưng Trình Cẩn Ngôn từ chối. 

Cho cậu một mình một người ở trong một căn biệt thự to như vậy cùng với một đám người làm chỉ biết nịnh nọt, cậu tình nguyện ở lại trong nhà họ Triển, xem nhà của bọn họ tuy nhỏ, ồn ồn ào ào, nhưng đó mới là bộ dáng của một gia đình, hòa thuận ấm áp. 

Trình Cẩn Ngôn ở lại trong ngôi nhà này, nhìn những con người ở đó, sẽ có một loại cảm giác xa lạ mãnh liệt lại dị thường khao khát thuộc về. 

"Không có, thật ra thì chị ấy tốt vô cùng." Trình Cẩn Ngôn nói.

Phó Nhất khẽ nhíu lông mày, “Không gạt chị? Thái độ của cô gái đó nhìn không mấy thân thiện, nhìn thấy em cũng không có chút phản ứng nào.”

Lời này khiến cho trong lòng Trình Cẩn Ngôn không biết là tư vị gì, nhưng Triển Ngưng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện