- Em…em sai rồi anh đừng nói chuyện này cho ba em có được không? - cô cầm lấy tay anh lắc qua lắc lại
- Anh không hứa
- Aaaa Lưu Nhiên em xin anh mà, đừng nói cho ba em biết
Cô không thấy anh trả lời liền buông tay anh ra ngồi xa ra một góc, anh thấy vậy liền lại gần cô
- Làm sao? - anh ngồi xuống đất đối diện với cô
- Không nói chuyện với anh nữa.
Tôi ghét anh - cô giận dỗi mà nói, nói xong liền quay mặt hướng khác
- Ghét tôi, mà lại đi khách sạn với tôi sao? Hửm
- Bây giờ, tôi sẽ tự bắt xe về.
- nói xong cô liền đẩy anh ra định bước ra cửa
Chưa kịp bước thì tay anh đã nhanh hơn chân của cô, liền kéo cô lại ngồi vào lòng mình
- Em dụ anh vào đây rồi giờ lại muốn trốn sao?
- E…em đâu có dụ anh là anh tự mình đi theo em- cô cúi mặt nhìn những ngón tay đang đan vào nhau của mình
- Anh không theo em không lẽ để mấy tên côn đồn khi nãy theo em sao
- Hôm nay anh cũng mệt rồi nghỉ ngơi sớm đi.
- Em đi đâu?
- Em đói bụng rồi, muốn ăn cái gì đó
- Anh đi cùng em
- Ừm
Hai người cùng ra khỏi khách sạn đi một lúc cũng tìm được quán mì vẫn còn mở cửa liền ghé vào.
Sau khi giải quyết bụng đói cô liền buồn ngủ nên cả anh và cô đều quay trở về khách sạn.
Vừa về tới cô nên leo nên giường ngủ, anh vào trong rửa mặt cho thoải mái lúc bước ra nghe tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô người gọi không ai khác chính mà ba của cô
- Alo
- Con đi đâu giờ này còn không chịu về? - chưa kịp nói tiếng thứ hai anh đã bị ba cô cướp lời
- Viện trưởng là tôi Lưu Nhiên
- Lưu Nhiên, sao lại là cậu? Cậu và con gái tôi hai người đang ở cùng nhau sao?
- Cô ấy hôm nay sẽ không về nhà, nhưng viện trưởng đừng lo tôi sẽ canh chừng cô ấy thật tốt
- Lưu Nhiên bình thường nghe mọi người trong bệnh viện lời ra tiếng vào tôi còn tưởng cậu không phải đàn ông nhưng xem ra những lời đó đều chỉ là tin đồn.
Được rồi cậu và con gái tôi nghỉ ngơi sớm đi, con bé có nghịch ngợm một chút làm phiền cậu rồi.
- Vâng, viện trưởng cũng nghỉ ngơi sớm một chút
- Được rồi, tôi cúp máy đây
Anh nghe phía đầu dây bên kia im lặng thì cũng