Ngồi lại với Lưu Nhiên và Tiểu Bạch đến gần xế chiều chập choạng tối Dịch Thừa Dương mới đưa An Lạc trở về nhà tắm rửa thay đồ một chút rồi mới lái xế đưa cô qua nhà chính ăn cơm.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi ông bà chủ đang đợi hai người ở phòng ăn.
- Ừm- anh trả lời quản gia rồi nắm tay An Lạc vào bên trong nhà ăn
- Ba mẹ tụi con về rồi
- Ba mẹ tụi con xin lỗi vì mãi nói chuyện với Lưu Nhiên mà quên mất thời gian cho nên mới đến trễ như vậy - An Lạc nói
- Không sao, không sao mà thằng bé Lưu Nhiên đã tỉnh lại rồi sao? - Bà Dịch hỏi
- Vâng, anh ấy vừa mới tỉnh lại chắc vài ngày nữa sẽ xuất viện và trở lại công việc.
- Mẹ không phải nói có khách tới sao? Sao giờ còn chưa thấy ai vậy? - Ang kéo ghế cho An Lạc ngồi xuống bản thân cũng ngồi xuống mà hỏi bà Dịch
- Con vội gì chứ cứ đợi một lát người này là bạn thân của mẹ ở nước ngoài mới về nước gần đây thôi.
- Vậy sao? Không ngờ mẹ lại có bạn ở nước ngoài sao bây giờ con mới biết, con còn tưởng là họ hàng nhà mình lâu ngày tới thăm chứ.
- Con suốt ngày làm việc và làm việc ngay cả An Lạc nhiều khi còn một mình thì nói gì đến chuyện biết mẹ có bạn ở nước ngoài chứ.
- Tới rồi, tới rồi - bà Dịch nghe tiếng mở cổng liền ra đón bạn của mình
- Lâu quá không gặp cậu vẫn trẻ đẹp như ngày xưa
- Haha cậu cũng vậy
Anh và An Lạc hoàn toàn không ngờ tới người bạn từ nước ngoài mà mẹ nói chính là Tôn chủ tịch đối tác của công ty.
- Không ngờ người bạn mà mẹ tôi nói lại là Tôn chủ tịch đây, chúng ta thật có duyên.
- Bây giờ không phải ở công ty cũng đã hết giờ làm việc rồi cậu không cần gọi tôi gì vậy cứ gọi dì Tôn là được.
Anh không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi tất cả mọi người cùng vào trong phòng ăn chỉ còn lại anh đứng ở đó thấy vậy An Lạc liền đi lại đặt tay lên má anh
- Làm sao thế? Anh không khoẻ sao?
- Anh không sao em đừng lo vào ăn tối thôi.
- Dịch Thừa Dương có mơ cũng chả ngờ ra sẽ có chuyện này nếu vậy nhân tiện hôm nay có mặt đông đủ mọi người ở đây anh cũng sẽ nói sự thật.
- An Lạc tôi nghe nói cháu đang mang thai nhớ cẩn thận một chút, dù biết là Thừa Dương chăm cháu rất kĩ nhưng cẩn thận vẫn hơn.
- Dạ vâng cháu cám ơn dì Tôn đã quan tâm.
Cứ như vậy bữa ăn diễn ra trong vui vẻ mọi người mỗi người một câu góp vui, chỉ riêng một mình Dịch Thừa Dương anh luôn giữ im lặng anh chỉ gặp thức ăn cho cô mà thôi cơ mặ cũng chỉ có một nét duy nhất từ ban nãy tới giờ không đổi.
- Chúng ta ra phòng khách trò chuyện cũng đã lâu rồi không gặp nhau - bà Dịch nói
- Phải đã lâu rồi tôi mới gặp lại bà, thời gian vậy mà trôi qua nhanh thật đấy
- Lần này bà ở lại lâu một chút thì tốt rồi chúng ta còn có thêm thời gian gặp nhau
- Tôi cũng muốn lắm nhưng mà công việc ở nước ngoài không cho phép tôi ở lại lâu.
- Mọi người cho con xin phép dẫn An Lạc lên phòng một chút ạ - Dịch Thừa Dương đột nhiên lên tiếng khiến An Lạc cũng không hiểu chuyện gì mà đi theo anh lên phòng
- Có chuyện gì sao anh? - anh không trả lời cô chỉ lấy trong cặp tap một tệp giấy
- Em tự mình xem sẽ hay hơn là anh nói cho em biết, mở ra đi
Cô thấy nét mặt anh nghiêm túc như vậy cũng không cãi hay hỏi gì thêm nhanh chóng mở tệp tài giấy.
Cô sau khi nhìn thấy kết qảu xét nghiệm ADN của mình và bà Tôn tay không giữ vững mà đánh rơi tệp giấy.
- A..anh lừa em đúng không?
- Không lừa em, giấy xét nghiệm là thật anh đích thân đi làm kiểm tra
- Thừa Dương hay là chúng ta giữ bí mật này đi có được không? Đừng nói cho bà ấy biết
- Em sao vậy? Bà ấy là gia đình của em là người thân của em tại sao em lại không muốn nhận lại họ?
- Em xin lỗi, có lẽ là do em hơi sốc nên mới như vậy thôi mà chúng ta xuống nhà đi chắc mọi người đanh chờ chúng ta - cô nói rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà Dịch Thừa Dương xoay