Về quê thì phải ở chơi mấy ngày, cho nên, Trì Trụ vốn định ở lại trong nhà trọ, nhưng mà vào mấy ngày Tết nhất này, các nhà trọ ở dưới quê cũng đều đã đóng cửa.
Ở đây, anh vốn không có nhà để về.
Ngôi nhà nhỏ, cũ kĩ trước kia được bà nội đã qua đời để lại, anh cũng đã rao bán. Nhưng do có người chết ở trong nhà, căn nhà cũ đó vẫn luôn bán không được, rồi bỏ lâu dần cũng đã thành nhà hoang, không thể nào vào ở được nữa.
Trì Trụ cảm thán.
Rõ ràng là anh vốn đã trở về quê nhà, nhưng lại không chỗ nào để có thể về.
Đại khái là do số mệnh an bài đi, anh vốn không có duyên phận với nơi này.
*
Nhưng mà ba mẹ Lạc lại có lòng tốt, giữ Trì Trụ ở lại trong nhà. Ngày xưa, Tiểu Mẫn cũng vốn không có phòng riêng của mình, đều luôn chen chúc ở chung một phòng ngủ cùng với ba mẹ. Mà, đương nhiên là Trì Trụ không thể ngủ cùng với ba mẹ Lạc rồi.
Cho nên, vẫn là để cho anh ở cùng một căn phòng với Tuấn Kiệt.
Trì Trụ vốn định nằm ở ngay trên salông phòng khách mà ngủ đỡ để cho qua một đêm. Sang sáng sớm ngày mai thì anh sẽ lái lái xe về thành phố trước.
Nhưng mà ba mẹ Lạc lại khách khí, vẫn cứ không chịu cho khách ngủ ở ngoài này, thêm vào mấy lời chèo kéo của Tuấn Kiệt, Trì Trụ lại khước từ thì đúng là người không biết điều đi.
*
Mùa đông ở Giang Nam vốn âm trầm, lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào cả.
Tuấn Kiệt lại không nỡ để cho Trì Trụ trải nệm ra sàn nhà mà nằm nghỉ. Cậu cứ không ngừng lải nhải, lằng nhằng mà túm lấy Trì Trụ, ép anh nằm lên trên chiếc giường nhỏ của mình, tiếp theo, lại gắt gao ôm lấy anh. Cậu còn nói, cậu muốn ôm chặt anh thế này mà ngủ cả buổi tối này.
Nhất thời khiến cho Trì Trụ lo sợ không thôi.
Anh sợ, nếu ba mẹ Lạc bất chợt xông vào phòng này, thì nào còn ra thể thống gì nữa.
Anh càng sợ phải đối mặt với Tiểu Mẫn. Anh cảm thấy mình làm ra chuyện này, vốn cực kì có lỗi với Tiểu Mẫn, lại càng tự cảm thấy bản thân mình vốn là thứ không ra gì.
Tường nhà vốn cách âm không tốt, cho nên, anh không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọng xuống, vừa đẩy nhẹ người của Tuấn Kiệt ra, lại vừa dỗ dành:
– Em mau buông anh ra đi. Anh không muốn chen chúc với em đâu.
Tuấn Kiệt bịt miệng của anh lại, liền xuỵt lên vài tiếng:
– Đừng ồn. Cẩn thận, ba mẹ nghe thấy… Em chỉ là muốn ôm anh thế này thôi. Anh ngoan ngoãn đừng chống cự nữa có được không. Trời đã lạnh như vậy rồi. Sức khỏe của anh lại vốn không tốt. Chẳng lẽ anh còn muốn bị bệnh nữa sao hả?
Nhất thời, mặt mày của Trì Trụ đều chù ụ, trong lòng lại oán giận Tuấn Kiệt, vừa nhỏ giọng nói:
– Vậy, không cho phép em được sờ soạng bậy bạ… Sáng mai, anh còn phải lái xe trở về thành phố nữa.
– Không cho đi.
Tuấn Kiệt đưa tay, nhéo một cái lên trên eo của Trì Trụ.
Ngay lập tức, Trì Trụ bị giật mình mà run người cả lên.
– Ngày mai, chúng ta cùng nhau đi ghé thăm nhà cũ của bà nội được không?
Nhắc đến bà nội, Trì Trụ lại bắt đầu áy náy, dựa vào trong lồng ngực của Tuấn Kiệt, anh lại mở miệng tự lẩm bẩm:
– Khi còn bé, anh vốn không hiểu chuyện, khiến cho bà lao tâm không ít. Hiện tại, anh lại càng không có mặt mũi nào trở lại gặp bà nữa.
Tuấn Kiệt vừa nghe xong, lại càng đau lòng thay cho Trì Trụ, cánh tay đang ôm lấy anh lại càng thêm siết chặt, còn đôi môi lại dịu dàng rơi lên trên cái trán của Trì Trụ in xuống vài nụ hôn nhỏ vụn. Đến cuối cùng, coi như Trì Trụ cũng đã cảm nhận được chút an ủi ở trong lòng. Anh mới thoải mái nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng của Tuấn Kiệt vang lên:
– Sau này, chúng ta nhất định là sẽ sống thật hạnh phúc.
Trì Trụ gật gù, chóp mũi bỗng chua xót.
Tuấn Kiệt lại mò đến môi của anh mà hôn xuống. Nhất thời, ở trong lòng của anh lại ấm áp lên không ít. Hai cánh môi của anh hơi hé ra, vươn lưỡi đến cùng quấn quýt với đầu lưỡi của Tuấn Kiệt.
Hai người hôn nồng nhiệt đến mức khó dứt ra nổi.
Bàn tay của Tuấn Kiệt không tự chủ được mà mò vào trong quần áo của Trì Trụ, mơn trớn khắp da thịt trơn nhẵn của anh, dẫn tới trong miệng của Trì Trụ bất giác tràn ra từng tiếng rên rỉ cực kì nhỏ bé, mà Tuấn Kiệt vừa nghe vào liền hưng phấn không thôi.
Không bao lâu, Trì Trụ lại cảm nhận được, ở trên đùi của anh đang bị một vật thô to, lại dài đang giương thẳng lên đâm vào, anh vội đẩy nhẹ Tuấn Kiệt ra, nói:
– Em ngừng lại đi. Anh không muốn làm ở nơi này…
Tuấn Kiệt nhìn anh một hồi, chỉ vươn tay đến xoa đầu của anh, vừa cười cười nói:
– Em biết rồi, ngủ đi.
Trì Trụ dùng đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn vào cậu một lát, tiếp theo, anh mới nuốt xuống một ngụm nước miếng, liền cúi người, chui xuống gần sát nửa thân dưới của Tuấn Kiệt.
Thoáng chốc, Tuấn Kiệt cảm nhận được dương v*t của mình đang được bao bọc trong một nơi nóng bỏng lại ướt át. Ngay lập tức, cậu cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy một màn, Trì Trụ đang há miệng ngậm lấy dương v*t của mình mà phun ra nuốt vào, khiến cậu lấy làm kinh hãi, vội nói:
– Anh không cần phải làm đến như thế này…
Nhưng mà, thân thể của cậu lại không chống đỡ được loại mê hoặc này, cho nên, dương v*t lại nở lớn thêm một vòng ở trong khoang miệng của Trì Trụ.
Mà, Trì Trụ bị đâm vào sâu đến phải rên rỉ lên một tiếng, Tuấn Kiệt lại càng không nhịn được nữa, mà thuận thế mà đâm vào rút ra liên tiếp. Ở trong khoang miệng của Trì Trụ bị cậu làm cho không thể khép lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhỏ vụn, nghẹn ngào. Anh cũng chỉ có thể mở to một đôi mắt ầng ậng nước mà nhìn chằm chú vào Tuấn Kiệt, nhìn đến mức Tuấn Kiệt đều nổi lên sắc tâm, càng thêm muốn Trì Trụ đến phát điên lên được.
*
Sau khi Tuấn Kiệt hưởng thụ xong, liền ôm chầm lấy Trì Trụ, không ngừng hôn lấy hôn để anh, trong miệng lại còn hàm hồ nói:
– Chờ đến khi trở về nhà, em nhất định sẽ nhốt anh ở nhà, làm anh đến mức không xuống giường được thì thôi.
Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Trì Trụ đều đỏ bừng như là sắp nhỏ ra máu vậy.
Anh vội xoay người lại, ôm lấy Tuấn Kiệt, chui vào