Vào ngày tổ chức buổi tiệc tất niên hằng năm, mọi người đều chơi đến quá mức điên cuồng.
Mà, sau khi tan tiệc, một nhóm đồng nghiệp nhỏ của Tuấn Kiệt lại còn định ghé vào một quán bar gần đây để quậy tiếp.
Cậu muốn gọi điện thoại báo cho Trì Trụ rằng, đêm nay, có lẽ rất khuya, cậu mới về nhà. Nhưng mà, cậu vừa cầm điện thoại di động lên mới nhớ ra, hôm nay Trì Trụ muốn dẫn nhân viên dưới trướng của anh đi liên hoan tất niên ở Tô Châu. Nói vậy, chắc là anh cũng phải đi chơi đến qua đêm đi. Cho nên, cậu lại đặt điện thoại xuống, chỉ gửi một tin nhắn qua số của anh.
Chỉ là Tuấn Kiệt vừa gửi tin nhắn xong, thỉnh thoảng lại cứ nhìn điện thoại, kiểm tra một chốc, nhưng qua một lúc lâu, vẫn không thấy Trì Trụ gửi tin nhắn trả lời.
– Làm sao vậy? Anh chàng đẹp trai? Lo cho bạn gái rồi sao?
Đồng nghiệp Tracy thấy cậu luôn chăm chú nhìn điện thoại di động, mở miệng trêu đùa.
– Cô là cẩu độc thân, cho nên, mới không cam lòng, cứ nhìn chằm chằm vào chuyện yêu đương của người bạn nhỏ này đi!
Đồng nghiệp bên cạnh trêu đùa đáp.
Tracy nghĩ lại, tự cô lại cảm thấy xót xa cho thân mình, mới nói:
– Ai~ Mấy anh chàng đẹp trai như mấy cậu đây, thật sự là quá đáng mà. Tại sao cả một đám thế này đều đã sớm là hoa đã có chủ rồi vậy hả!
– James,
James là tên tiếng Anh của Tuấn Kiệt, các đồng nghiệp đều gọi cậu như thế.
– Cậu xem bên cạnh mình còn sót lại anh chàng đẹp trai nào hay không, mau mau dẫn đến đây để giới thiệu cho cô ấy đi. Cô ấy cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ là cô ấy sẽ đói bụng mà ăn quàng mất…
– Cút!
Ngay lập tức, Tracy vội phun ra một chữ, tiếp theo, đã mở miệng nói ra một tràng lí luận để đấu khẩu với đồng sự kia.
Tuấn Kiệt cũng gia nhập trận địa:
– Đàn ông thì dễ tìm rồi. Nhưng mà anh chàng đẹp trai thì rất là khan hiếm nha. Lỡ như tôi cảm thấy người ta rất đẹp trai, nhưng cô lại cảm thấy rất bình thường. Vậy thì chẳng phải là tôi có lòng tốt muốn giúp, nhưng lại vô ý làm ra chuyện xấu hại người rồi hay sao? Tôi cần phải biết rõ khẩu vị của cô nha.
– Yêu cầu của tôi rất là đơn giản. Đẹp trai, cao lớn như cậu, mà đôi chân còn phải vừa thon, lại dài là được rồi.
– Là như vậy sao…
Tuấn Kiệt chần chờ,
– Đàn ông cao lớn, chân dài vốn không khó kiếm đi. Thế nhưng, muốn đẹp trai như tôi vậy, thì quả là khan hiếm lắm a.
Nhất thời, mọi người ngồi xung quanh đều cười vang lên:
– Đúng quá rồi còn gì. Tracy, cô không nói lại James được đâu.
Một đám người cười nói vui vẻ, vừa uống bia. Trong chớp mắt, mọi người đều đã có chút say.
*
Trong lúc này, vang lên tiếng chuông reo được phát ra từ điện thoại của Tuấn Kiệt, vừa nhìn màn hình liền hiện lên tên Trì Trụ đang gọi tới. Cậu vội vã rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh mà tiếp cuộc gọi.
Ngay khi điện thoại được bắt máy, Trì Trụ liền nghe thấy giọng điệu của Tuấn Kiệt rõ ràng là say. Vì khi cậu đang nói chuyện, đầu lưỡi cùng với giọng nói đều có chút dính lại với nhau. Lúc anh hỏi cậu định về nhà bằng cách nào, thì thần trí của cậu đều đã mơ màng đến cả nói cũng không thể nói rõ nổi.
Trì Trụ phải phí công một lúc lâu, mới dụ được cậu mà hỏi ra được địa chỉ mà bọn họ đang ở. Tiếp theo, anh dặn kĩ cậu không được đi đâu cả, mà ngoan ngoãn ở yên đó chờ anh đến rước, sau đó, anh mới cúp điện thoại.
*
Trong ống tai nghe điện thoại đã vang lên một chuỗi tiếng bíp kéo dài báo hiệu người bên đầu dây đã cúp điện thoại. Nhưng, Tuấn Kiệt vẫn còn đang giơ điện thoại áp ở bên tai, miệng lại kề sát ống nói của điện thoại mà cứ lặp lại một câu hỏi: “Không phải, anh đã nói là đi Tô Châu rồi sao?”
Cậu vừa hỏi vừa loạng choạng đi về phía quầy bar. Nhưng vừa mới trở về ngồi xuống, thì cậu đã phát hiện ra, mọi người đều đã đi về gần hết rồi, chỉ còn lại mỗi trưởng phòng Paul vẫn đang tỉnh táo như cũ.
– Bọn họ đều đi về hết rồi. Còn cậu, chờ một lúc nữa để cho tỉnh táo hơn rồi mới tự đi về hay là như thế nào đây?
Paul hỏi cậu.
– Tôi?
Tuấn Kiệt suy nghĩ một chốc, mới mờ mịt đáp:
– Há, có người tới đón tôi rồi.
Vừa nói xong, thì hai mắt của cậu cũng đã nhắm nghiền lại.
Paul nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cậu. Hắn không nhịn được mà phát ra một tiếng “chậc”, lại tự lẩm bẩm, “làm sao mà lại uống nhiều đến như vậy đây”.
– Vậy lúc nào thì người kia mới đến đây? Cậu có số điện thoại của người kia sao? Cậu chắc chắn là người kia biết được địa chỉ đúng chỗ mà cậu đang ở sao?
Paul vội hỏi liên tục mấy câu, mà Tuấn Kiệt lại đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong miệng muốn nói cũng không nói ra rõ ràng được.
Paul bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể móc điện thoại di động của Tuấn Kiệt ra, cầm lên một ngón tay của cậu mà ấn lên màn hình, mở khóa vân tay, tiếp theo, hắn tìm trong nhật kí cuộc gọi thấy được số điện thoại vừa gọi đến cho cậu. Cho nên, hắn liền gọi điện thoại lại cho Trì Trụ, xác nhận lại là lúc nào, anh mới tới đón người. Sau đó, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tuấn Kiệt cùng nhau ngồi chờ.
Tuấn Kiệt vốn đã say mèm, Paul lại kêu một ly nước lọc cho cậu.
Lúc này, sau khi cậu đã uống hết ly nước vào người, cũng đã tỉnh rượu hơn một chút, vẫn luôn ngồi yên ở một chỗ, lại chờ đến khi Trì Trụ chạy tới đã là chuyện sau nửa giờ.
Tuấn Kiệt thấy Trì Trụ đến rồi. Cậu liền giang rộng hai cánh tay ra, cả người nhào đến, treo lên trên người của Trì Trụ, phun ra hơi thở đầy mùi rượu, phủ lên khắp mặt của anh.
– Anh rể! Anh rể, sao mà anh lại tới được đây rồi!
Trì Trụ ghét bỏ, lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, tránh khỏi hơi thở đầy mùi rượu kia. Khi anh thấy, vẫn còn có người ngồi chờ ở bên cậu, thực sự là khiến anh rất mất mặt mà.
– Cậu ấy đã uống không ít.
Paul vừa nhìn thấy Trì Trụ liền giải vây nói,
– Một mình anh dìu cậu ấy có được không?
Trì Trụ gật gù, đỡ lấy cánh tay của Tuấn Kiệt choàng qua vai của anh, vừa nói:
– Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi… Tuấn Kiệt, đi về thôi.
Tuấn Kiệt phát ra một tiếng “ừ”, liền quay đầu lại, bày ra một bộ dạng ‘không tim, không phổi’ vẫy tay, còn nói lời tạm biệt với Paul:
– Ông chủ, gặp lại nha!
*
Ngay lập tức, Trì Trụ liền cau mày. Trong lòng của anh lại âm thầm, trực tiếp mắng cậu: thằng nhóc thúi này.
Ba năm trước, Trì Trụ vốn đã trải qua một cơn bệnh nặng, sức khỏe vốn bị hao mòn nghiêm trọng.
Vì vậy, nếu là trước đây, anh cõng Tuấn Kiệt vốn không có vấn đề gì cả. Nhưng, bây giờ, anh chỉ là dìu cậu đi một lát thôi cũng phải tốn rất nhiều thể lực.
Cho nên, thật vất vả, anh mới dìu cậu ra khỏi quán bar, không nhịn được mà lầm bầm, lầu bầu:
– Biết cậu nặng thế này, tôi liền không thèm để ý đến cậu. Cho cậu ngủ bờ ngủ bụi ở bên vỉa hè một đêm cho rồi.
Hình như là Tuấn Kiệt loáng thoáng nghe được:
– Anh, anh không thể quăng em ở lại