Trì Trụ nằm ở bệnh viện một tuần. Do thể chất của anh vốn không tốt, cho nên, so với người thường, anh đều phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để hoàn toàn khôi phục lại sức khỏe.
Ngày xuất viện, Tuấn Kiệt đặc biệt xin nghỉ ngày này, để đi cùng Tiểu Diệp đưa Trì Trụ về nhà.
Trên đường đi, Trì Trụ còn hết lần này đến lần khác mở miệng xác nhận xem, việc đưa anh xuất viện có làm lỡ công tác của Tuấn Kiệt hay không. Anh còn luôn miệng nhắc nhở cậu phải mau mau quay về, mà hoàn thành tốt công việc với đúng chức vụ của mình, không nên vì anh mà chậm trễ. Anh cứ cằn nhằn nhiều đến mức Tiểu Diệp vừa nghe vừa đang lái xe cũng đều phải nở nụ cười.
***
Sau khi đã đưa Trì Trụ về nhà ổn thỏa, qua ngày hôm sau đi làm, tâm thần của Tuấn Kiệt đều vẫn luôn không yên. Một khi vừa rảnh rỗi, cậu liền cầm điện thoại di động nhìn xem Trì Trụ có gửi tin nhắn Wechat cho mình hay không.
Ngay cả khi đi vào trong phòng giải khát, chờ máy pha cà phê xong, cậu cũng đều không quên kiểm tra điện thoại di động lại một lần.
Đúng lúc này, Tracy cũng đi vào phòng giải khát mà rót thêm một ly nước để uống.
Sau buổi tiệc tất niên kia, cô liền đi công tác ở nước Mỹ. Đến khi cô quay về, thì lại gặp phải Tuấn Kiệt xin nghỉ, cho nên, đến hiện tại, hai người mới gặp lại nhau.
Hai người đều lễ phép mà lên tiếng chào hỏi nhau.
– Đúng rồi. Sau buổi tiệc tất niên hằng năm lần trước, cậu về nhà không xảy ra vấn đề gì chứ?
Tracy thuận miệng hỏi một câu, chỉ cần không uống say, thì Tracy vẫn được tính là một người phụ nữ khéo léo.
– Ừm,
Máy pha cà phê đã nhỏ xuống vài giọt cà phê cuối cùng rơi vào trong tách, lúc này, Tuấn Kiệt mới lấy chiếc tách cà phê đầy ra,
– Đều rất là an toàn.
– Vậy sau đó, cậu làm sao mà lết về nhà được đấy?
– Tôi nhờ bạn cùng phòng của tôi tới đón tôi. Paul cũng ở đó mà.
– Ồ? Vậy bạn cùng phòng này của cậu, cũng là một người tốt nha.
Tuấn Kiệt nói thêm:
– Ai, kỳ thực cũng không chỉ là bạn cùng phòng đâu. Anh ấy còn là anh rể của tôi nữa.
– Há, thì ra là vậy.
Tracy ý tứ sâu xa mà gật gù,
– Gia đình của bọn cậu đúng là hoà thuận mà.
Tuấn Kiệt cười lên:
– Chỉ là tôi uống say, rồi anh ấy đưa tôi an toàn trở về nhà thôi. Mà, cô cũng nhìn ra là tôi với anh ấy có hoà thuận hay không nữa sao?
Tracy lắc đầu một cái, trêu ghẹo:
– Cậu vẫn còn là một thằng nhóc con chưa hiểu gì cả~ đối với người đàn ông mà nói, chỉ khi anh chồng phải cực kì yêu cô vợ của mình, thì anh chồng mới phải tự nguyện mà vừa nhiệt tình lại săn sóc, đối xử tốt với người nhà của cô vợ mình đi. Điều cũng đã nói rõ lên rằng: người anh rể này của cậu, vốn rất là yêu chị của cậu nha.
Tuấn Kiệt vừa nghe xong lời này, nhất thời, ở trong lòng của cậu liền dâng lên sự đắc ý nho nhỏ. Lại thật giống như cậu vẫn chưa chiếm được sự xác nhận chắc chắn của cô, cho nên, cậu lại hỏi:
– Nếu khí trời lạnhnhư hiện tại, mà lại kêu anh ấy đến đón tôi như lần đó, thì nói không chừng, anh ấy lại không thèm đến mà sẽ vứt tôi ngủ bụi ở quán bar đi.
– Nói thì nói như thế,
Tracy lại nói tiếp,
– Thế nhưng anh rể của cậu đã có thể để cho cậu ở nhờ nhà mình, lại còn có thể, hơn nửa đêm mà chạy đi tìm đến tận nơi mà rước cậu về, dù chỉ là vì anh ấy không muốn chị của cậu lo lắng, thì cũng là người đàn ông tốt rất là hiếm có rồi đi. Nếu đổi lại là kẻ khác, mới không rảnh mà quan tâm đến như vậy rồi ha. Cậu nên biết là, tuy hai người làm vợ chồng với nhau, thì phần lớn mối quan hệ thông gia giữa nhà anh chồng với nhà cô vợ đều là thuộc dạng ‘bằng mặt lại không bằng lòng’. Cho nên, thân phận của cậu đều sẽ được phân biệt cực kì rõ ràng. Thân thích của nhà vợ là của cô vợ, không liên quan gì đến anh chồng cả. Mà, đến ngay cả gặp gỡ đi nữa, có mấy anh chồng cũng đều không muốn nhìn tới nữa là.
Tuấn Kiệt uống vào một ngụm cà phê:
– Cô nói vậy cũng quá khắt khe rồi đi.
– Đây là hiện trạng thật mà. Bởi vì đây là hôn nhân a. Chẳng khác nào là giao ra cuộc sống của bản thân mình buộc chung với cuộc sống của người khác. Tình cảm đã không còn, thì đến cả mọi việc liên quan đến nhau cũng không muốn để ý đến nữa. Bản chất của con người vốn là ích kỷ. Anh rể của cậu chưa từng đối xử như vậy với cậu sao?
Tuấn Kiệt suy nghĩ trong chốc lát. Cậu xác thực, thật giống như là anh ấy không có đối xử tệ với cậu như lời nói của cô đi. Trái lại đều là do cậu rước thêm phiền phức đến cho anh. Thậm chí, cậu còn dám hoài nghi tình cảm của Trì Trụ dành cho chị hai nữa là.
Bây giờ, cậu vừa nghe xong mấy lời này của Tracy thì trong lòng của cậu lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vậy mà lúc trước, cậu còn nảy sinh lòng nghi ngờ với nhân phẩm của anh ấy.
Quả thật là cậu có tội đáng muôn chết mà.
***
Cho nên, sau khi Tuấn Kiệt nhận được tháng lương đầu tiên của nhân viên tập sự, thì cậu để dành đến cuối tuần, đi bộ ra quảng trường, ghé đến một tiệm hoa mua ít hoa về xem