Nếu đã biết yêu sẽ đau thương, tại sao lại cố tìm kiếm niềm đau đó, người ta nói âm nhạc là thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, nhưng lại không nói tới cách để khiến bản thân không bị tổn thương.
Một người đàn ông có thể mang tới hạnh phúc cho một người phụ nữ, khiến cô ấy trải qua những cảm giác mình được nâng niu, nhưng cũng có thể phá huỷ cô ấy, một khi không còn tình cảm với cô ấy nữa, cũng xin đừng phản bội cô ấy, bởi khi yêu quá sâu đậm, sự phản bội đó chính là con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim người phụ nữ.
Mẹ cô cũng chính là quá yêu Bạch Ngạn nên mới sinh ra bệnh, từng vì ông ta làm tất cả nhưng khi nếm trái ngọt lại chẳng được hưởng, đàn ông luôn như vậy sao, người tốt đâu sao cô chẳng thấy, mà chỉ toàn thấy những người không ra gì lượn lờ xung quanh.
"Một ly bạc xỉu"
"Dạ...Quý khách bạc xỉu của anh".
"Cô Bạch không nhận ra tôi sao?"
Người đàn ông mới đến, đẩy đẩy gọng kính, đối mặt với Đổng Văn Văn nở nụ cười.
Đối với khách tới, cô thường không hay để ý mặt mũi người đó cho lắm, nghe người đàn ông này gọi họ cô như vậy, không nhìn cũng có thể đoán ra anh ta là ai.
"Trần luật sư, anh cũng thật biết hưởng thụ".
Trần Liêm không uống ly nước trong tay, mà chống cằm nhìn cô, nụ cười càng thêm sâu.
"Quá khen, tôi rất muốn biết vì sao một cô gái có nhiều tiền như cô, lại tới đây chịu khổ như vậy".
"Vậy anh thử giống tôi đi sẽ hiểu".
"Tôi lại không giàu như cô".
Trần Liêm lắc đầu, anh ta đâu có ai để lại di chúc cho mình, cũng chẳng giàu như vậy, hàng ngày bận rộn với đống giấy tờ cũng đã là tìm niềm vui trong khổ sở rồi.
"Anh thật khiêm tốn".
Đổng Văn Văn bỏ lại một câu, rồi cầm lấy dụng cụ, tiếp tục công việc, đối với anh ta cũng không muốn nói nhiều.
Trần Liêm nhìn cô gái họ Bạch trước mặt, không còn muốn cùng mình tiếp chuyện nữa, lúc này mới cho thìa vào trong ly bạc xỉu khuấy nhẹ.
"Choang"
Ly thủy tinh trong tay Đổng Văn Văn rơi xuống đất, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, bỗng cảm thấy bàn chân đau nhói, cô ngồi xuống xem thử, chỉ thấy trên bàn chân một mảnh thủy tinh nhọn đang cắm vào, máu xung quanh bắt đầu chảy ra.
Tiếng rơi vỡ này, hòa cùng với tiếng nhạc ồn ào nên không ai để ý, chỉ có duy nhất Trần Liêm ngồi ở đó, uống xong ly bạc xỉu trong tay, ngẩng lên tự nhiên không nhìn thấy Đổng Văn Văn đâu cả, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi tìm kiếm, một lúc sau quay lại mới thấy dưới tủ rượu, một bóng lưng bị bàn che khuất, chỉ lộ ra một phần nhỏ, đang lặng im ngồi dưới đất.
Trần Liêm thấy cô ngồi lâu như vậy, có chút tò mò đứng dậy nhìn, chỉ thấy cô gái đó đang ôm lấy bàn chân đầy máu của mình.
"Này cô có sao không?" Trần Liêm chạy vào bên trong xem thử.
"Tôi làm rơi ly, chẳng may bị mảnh vụn đâm trúng, không có can đảm lấy ra." Đổng Văn Văn ngẩng lên nhìn Trần Liêm vẻ mặt mếu máo nói.
"Để tôi xem." Anh ta cúi người ngồi xuống trước mặt cô quan sát, sợ Đổng Văn Văn nhìn sẽ càng đau, nên bảo cô quay mặt ra chỗ khác, một tay Trần Liêm cầm lấy ngón chân cô giữ chặt tay khác đặt trên mảnh sành kia, thấy cô đã không nhìn nhanh chóng cầm lấy nhổ ra.
Đổng Văn Văn nhăn mày, quay lại nhìn, thì thấy Trần Liêm anh ta đang dùng cavat quấn vết thương trên chân cho cô.
"Luật sư trần đi bar cũng thắt cavat sao, tôi đền anh cái khác".
"Không cần giặt trả lại tôi là được, vứt đi thật phí phạm, nửa tháng lương của tôi đặt vào nó ấy".
Trần Liêm là sau khi nhổ mảnh vụn ra, mới nhớ tới không có cái gì để cầm máu, nên mới hy sinh cavat của mình.
"Được anh mang tiền đi thấm máu, tôi thật cảm kích".
Đổng Văn Văn giọng trào phúng nói, thấy anh ta quấn xong, bám thử vào bán đứng lên, không ngờ vừa nhổm dậy liền chạm phải ánh mắt không vui của Âu Thời Phong.
"Âu tổng." Ánh mắt đó khiến cô có chút bối rối, đơ ra một lúc, mới mở lời chào hỏi.
"Cô thấy thế nào, đứng được không?" Cùng lúc đó Trần Liêm