Ngọc Diêu Diêu thời gian gần đây không biết chồng và con gái làm việc gì bận rộn mà cả ngày không thấy bóng dáng mặt mũi ở đây cả, một mình bà ta ở trong căn nhà vắng vẻ liên tục thở dài vì cô đơn.
"Văn Linh con đi đâu, mà cả đêm qua không về vậy?" Ngọc Diêu Diêu đang ngồi ở bàn tiếp khách thấy con gái trở về vui mừng chạy tới hỏi han.
"Con ra ngoài có việc, mẹ đừng quan tâm nhiều làm gì." Bạch Văn Linh mệt mỏi đáp lại mẹ vài câu, sau đó đi lên trên phòng.
Lão già Thạch Lâm kia càng ngày càng khó chiều, liên tục đòi hỏi này nọ khiến cô ta khó chịu, một người đàn ông già như vậy rồi lấy đâu ra cái thứ tinh lực dồi dào hành hạ cô ta suốt cả một đêm.1
Ngọc Diêu Diêu nhíu mày nhìn con gái, vừa rồi bà ta để ý thấy trên cơ thể Bạch Văn Linh có rất nhiều dấu vết thâm tím, bà ta là người từng trải nhìn qua là biết thứ đó là cái gì.
Trước kia Bạch Văn Linh đâu có như vậy, dù có đi ra ngoài chơi bời đêm cũng sẽ trở về nhà, không như bây giờ nói đi là đi luôn.
"Ông này! Văn Linh con bé dạo này tôi cứ cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ, người đàn ông mà nó đang quen là người như thế nào?"
Buổi tối Bạch Ngạn trở về nhà, Ngọc Diêu Diêu mang nước vào phòng làm việc cho ông ta, không rời đi ngay mà nán lại dò hỏi.
Bạch Ngạn quát lớn: "Lắm chuyện, bà quan tâm nhiều làm cái gì, ở nhà rảnh quá rỗi hơi à?"1
Ông ta bây giờ công việc đè nặng lên đầu, mọi thứ đều không theo ý mình tính tình lúc nào cũng bực dọc cáu gắt, Ngọc Diêu Diêu đã không giúp được gì cho ông ta còn ở đây lắm chuyện làm phiền.
"Tôi chỉ là...Chỉ là sợ Văn Linh." Thấy Bạch Ngạn trừng mắt bà ta không dám tiếp tục nói nữa, nuốt xuống cảm xúc khó tả lúc này trong người khe khẽ đi ra khỏi phòng.
Bà ta ham vinh hoa phú quý, danh lợi nhưng âu cũng là một người mẹ, chỉ sợ con gái mình chịu thiệt gặp phải người đàn ông không tốt.
Mà hỏi ai cũng không chịu nói cho bà ta biết đối tượng Văn Linh đang quen là ai, gia cảnh thế nào có tốt với con bé không?
"Bố con vào được không?" Bạch Văn Linh từ sáng tới giờ đều ở trên phòng, lúc này mới đi xuống tìm Bạch Ngạn.
"Con vào đi." Trước mặt Bạch Ngạn đống giấy tờ chất cao như núi, chỉ còn thấy được một phần đầu tóc ngả bạc của ông ta thấp thoáng đằng sau.
"Việc ta dặn con đã hỏi Thạch Lâm chưa? Ông ta nói thế nào?" Bạch Ngạn cầm lấy một chồng hồ sơ để để sang bên cạnh, hở ra chỗ trống thuận tiện nói với Bạch Văn Linh.
"Con cảm thấy ông ta mọi chuyện đều ậm ờ khó đoán, bố có chắc chắn ông ta giữa đường sẽ không phản bội chúng ta chứ?" Lúc mới đầu là Bạch Văn Linh nhắm tới ông ta dùng mọi cách để tiếp cận, ở bên ông ta một thời gian mới thấy ngoài háo sắc ra lão ta chính là một tên bỉ ổi.
"Yên tâm, không phải bố con ta đang nắm trong tay chứng cứ có thể khiến ông ta mất trắng tất cả sao, con chịu khó thêm một thời gian nữa lúc đó chúng ta sẽ có mọi thứ trong tay." Bạch Ngạn nghĩ tới tương lai nắm trong tay tất cả mọi thứ, trong lòng lại sung sướng.
"Dạ." Bạch Văn Linh nhìn đồng hồ trên tay, lão già kia hẹn cô ta 11 giờ tới khách sạn gặp mặt, thấy đã sắp đến giờ liền chào Bạch Ngạn.
Bạch Văn Linh lúc này chỉ mong sao có thể kết thúc nhanh chuyện này một chút, chung đụng với ông ta khiến cô ta phát tởm.
"Cốc cốc."
"Cạch."
"Văn Linh hôm nay tôi nhất định phải phạt em, để tôi chờ đợi lâu đến vậy."
Thạch Lâm trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm để lộ chiếc bụng phệ trần trụi ra bên ngoài, đôi mắt đầy thèm khát dán mắt vào các bộ phận trên cơ thể Bạch Văn Linh.
"Thạch tổng, người ta bị tắc đường mà." Bạch Văn Linh ôm lấy Thạch Lâm giọng ngọt ngào kề sát bên tai ông ta.
"Phải phạt cho em nhớ, lần sau không phạm lỗi nữa."
Sau lời nói của ông ta căn phòng bắt đầu diễn ra hình ảnh đặc sắc, cả người ông ta ép sát Bạch Văn Linh vào bức tường cứng cáp, bàn tay cầm lấy một chân cô ta nhấc lên cao...!
"Thạch tổng cô ta anh định xử lý thế nào?" Đầu tóc Bạch Văn Linh có chút tán loạn, đầu tựa lên ngực Thạch Lâm tay ở trên ngực ông ta vẽ vòng tròn nhỏ.
"Không phải vì em ghen nên mới muốn cô ta biến mất đấy chứ?"
Dục vọng trong người Thạch Lâm