"Cô Đổng, bà chủ muốn nói chuyện với cô."
Đổng Văn Văn đang đưa miếng bánh mì vào miệng, nhìn chiếc điện thoại trên tay Vú Trần do dự không muốn nghe, Âu phu nhân ngoài chuyện bảo cô tránh xa con trai mình ra thì còn có thể nói được cái gì nữa đây.
"Chào phu nhân."
"10 giờ tới nhà hàng Khang An."
Trần Tuyết Hoa đúng là nhà tư bản tới chữ cũng keo kiệt, lời nói không đầu không đuôi của bà ấy làm Đổng Văn Văn rất khó chịu, vẫn câu nói cũ nếu đây không phải là mẹ của người cô yêu, thì làm gì có thứ gọi là nhẫn nhịn ở đây.
Bây giờ đã là 9 giờ 30 bà ấy sắp xếp thời gian như vậy là muốn chỉnh cô à, nhìn lại bộ quần áo trên người mình chỗ nào cũng thấy vết nhăn trông chẳng khác cái giẻ lau là bao, người chu toàn như vị Âu phu nhân kia thấy cô trong cái bộ dáng mất lịch sự này hẳn tức ói máu mất.
Cô không có nhu cầu lấy lòng bà ấy bởi người đã ghét mình, cho dù cố gắng thể hiện tốt đến đâu đi chăng nữa, cái thu về cũng chỉ là con số không tròn trĩnh trong thang điểm mười, chẳng thay đổi được định kiến của một người đối với mình.
Đổng Văn Văn trở về phòng ngủ tìm bộ quần áo gọn gàng mặc vào, buộc gọn mái tóc xoăn dài qua bả vai lên, nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của mình trong gương, mỉm cười hài lòng đi ra ngoài.
Sáng nay lúc cô thức dậy đã không thấy bóng dáng Âu Thời Phong ở đâu, trên bàn chỉ để lại lá thư dặn dò cô mấy việc linh tinh trong ngày, đêm qua dường như anh có tâm sự, trong bóng tối không ngừng phát ra những tiếng thở dài mệt nhọc, nếu tình yêu mà mang lại đau đớn, khó khăn đến thế, vậy bọn họ nên kết thúc thì hơn, Đổng Văn Văn muốn cố gắng vì tình yêu của bọn họ, nhưng lại không muốn nhìn thấy người mình yêu phải đưa ra lựa chọn giữa mình và gia đình, sự nghiệp.
"Cảm ơn chú Chương." Đổng Văn Văn mở cửa bước xuống xe, trước mặt là cửa chính nhà hàng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, mang theo nụ cười rạng rỡ ngẩng cao đầu bước vào trong.
Cô không làm sai cái gì cả, sao phải cúi đầu trước bà ấy?
"Xin hỏi Âu phu nhân ở phòng nào?"
"Dạ là phòng 4A."
Đổng Văn Văn gật đầu cảm ơn lễ tân, đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên tới phòng Âu phu nhân đã đặt.
Mở cửa ra đã thấy bà ấy đang tao nhã uống từng ngụm trà, có vẻ như đã tới được một thời gian rồi.
"Chào phu nhân."
Đáp lại lời chào của Đổng Văn Văn chỉ là cái nhìn không thiện cảm của Trần Tuyết Hoa, bà ấy nâng đồng hồ trên tay lên nhìn, như muốn ám chỉ sự bất lịch sự của cô.
Trần Tuyết Hoa biết chẳng thể trông đợi được gì ở Đổng Văn Văn, nuốt xuống tức giận vào người, mở miệng lên tiếng: "Nhà họ Âu sẽ không bao giờ chấp nhận cái loại con dâu chốn vui chơi như cô đâu, đều là phụ nữ với nhau, tôi khuyên cô nhân lúc còn trẻ nên tìm người khác thì hơn.
Bà ấy vì sao lại không trở về nhà tìm cô nói chuyện, mà phải gọi ra tới tận chỗ này? Là không thích để người trong nhà biết được những gì hôm nay hai người đã nói? Vị phu nhân trước mặt có đôi mắt nghiêm nghị này, thật khiến những người xung quanh khó thở.
"Hiện tại cháu cũng không muốn bước chân vào nhà họ Âu, nên phu nhân có chấp nhận hay không cháu cũng không quan tâm."
Cuộc sống hôn nhân khác với yêu đương, nhiều cái ràng buộc đến lỗi sinh ra gánh nặng trên vai, khiến cả hai đều ngột ngạt, lời vừa rồi là cô thật lòng, chưa từng nghĩ tới sau này mình trở thành bà nào cả, chỉ muốn bên anh như bây giờ thỏa mái biết bao nhiêu.
"Không muốn làm dâu nhà ta?" Trần Tuyết Hoa lặp lại lời Đổng Văn Văn nói, nhìn cô càng thêm sâu.
Nếu mục đích người phụ nữ trơ trẽn này không phải là cái ghế thiếu phu nhân Âu gia, vậy cô ta bên con trai bà chỉ để kiếm chác, thế mà thằng con trai ngu ngốc kia của bà lại đưa ra lời thề chỉ lấy mình cô ta.
"Đưa ra một con số đi, đừng quá tham lam là được."
"Cháu không tới lỗi nghèo vậy, một đứa trẻ mồ côi như cháu lấy nhiều tiền để làm gì? Một thân một mình ăn