"Ting...Ting."
Đổng Văn Văn cầm lấy điện thoại, cố gắng hé mắt ra nhìn xem người gọi tới là ai tên khốn Âu Thời Phong tối qua hành hạ tới rạng sáng mới buông tha, giờ cả người cô giống như thiếu mất nửa cái mạng vậy, mang theo phần mệt mỏi bắt máy.
"Chị Kiều Tuyết, sớm vậy chị gọi em có việc gì không?"
"Cô ta đang ở trong tay tao, nếu muốn cô ta sống thì khôn hồn trong vòng một giờ tới mang 20 tỷ tới đây."
Đầu dây bên kia giọng người đàn ông hùng hổ vang lên, hắn ta tại sao trong bao nhiêu người quen của Kiều Tuyết lại biết cô có tiền mà gọi điện?
"Này các người nghĩ tôi mở ngân hàng à?"
"Tút...Tút."
Tết bắt cóc kia không cho Đổng Văn Văn cơ hội thương lượng đã trực tiếp ngắt máy.
Những 20 tỷ đấy, ai lại đi giữ một số tiền lớn tới như vậy trong nhà chứ, tiền của cô mang đi đầu tư hết rồi không thể lấy về nhanh như vậy được, đúng là đòi hỏi vô lý mà, Kiều Tuyết mà biết cái mạng mình đáng giá như vậy chắc vui vẻ lắm đây.
Vài giây sau tin nhắn địa chỉ được gửi tới, hắn ta còn nhấn mạnh Đổng Văn Văn chỉ được đi tới đó một mình nếu không sẽ giết con tim.
Đổng Văn Văn cầm điện thoại trong tay, đi đi lại lại vài vòng suy nghĩ, nhìn đồng hồ trên tay giờ đã gần 9 giờ, vậy trước lúc kim đồng hồ điểm số 10 cô phải đem tiền tới giao cho bọn chúng nếu không Kiều Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Là bọn chúng điều tra đối tượng để bắt cóc tống tiền, hay là vì cô mới tìm chị ấy? Nếu mục đích của hắn ta không phải nhằm vào Kiều Tuyết, mà nhằm vào cô thì sao? Một mình tới đó không phải tự chui đầu vào nộp mạng?
Chỉ có gọi điện cho Âu Thời Phong mới lấy được từng ấy tiền, nhưng để anh ấy biết chắc hẳn sẽ không chịu để cho cô một mình tới đó,
Đổng Văn Văn rất lười vận động não, mỗi lần nghĩ quá nhiều lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Tít...Tít."
Đổng Văn Văn gọi mấy cuộc điện thoại cho Âu Thời Phong, nhưng hình như anh không cầm điện thoại, mãi một hồi lâu không thấy nhấc máy, cô sốt ruột gọi tới số máy trợ lý Từ.
"Trợ lý Từ, Âu tổng có ở gần anh không?"
"Cô Đổng, Âu tổng đang có cuộc họp quan trọng."
"Tôi đang có việc rất gấp."
Đổng Văn Văn nhanh chóng kể lại sự việc cho Từ Cận nghe, nói anh ta bao giờ Âu Thời Phong họp xong nhớ nói lại với anh ấy, sau đó tắt máy vội vàng rời khỏi nhà, cô không thể chờ được anh ấy, tính mạng Kiều Tuyết rất quan trọng, nếu không kịp giờ chị ấy chết mất, cô không muốn đem tính mạng người quan trọng của mình ra đánh cược.
Lần theo địa chỉ tên bắt cóc gửi, Đổng Văn Văn cùng chú Chương đi sâu vào trong khu rừng, càng đi càng thấy lạnh lẽo tăm tối.
"Cô Đổng tôi nghĩ chúng ta chờ cậu Thời Phong thì hơn." Chú Chương nhìn con đường phía trước, khó khăn lái xe, đi thêm được một đoạn nữa phải dừng lại vì đường quá nhiều những tảng đá lớn chắn giữa lối đi.
"Tôi đã dặn trợ lý Từ rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi." Đổng Văn Văn đi trước một bước kéo dài thời gian, nếu có nguy hiểm còn có Âu Thời Phong bên ngoài tiếp ứng, cô thấy không có vấn đề gì đáng lo cả.
Hai người xuống xe, đi bộ khoảng thêm 10 phút nữa thì thấy một ngôi nhà bỏ hoang hiện ra, Đổng Văn Văn đoán chắc mình đã đến đúng nơi cần tới rồi, bảo chú Chương tìm chỗ lấp đi, còn mình gọi điện cho bọn chúng.1
"Tôi mang tiền tới rồi, đưa thả người đưa tiền."
Chu Long liếc nhìn Kiều Tuyết đang bị trói chặt ở chân bàn, nhếch miệng cười: "Thấy cái thùng rác trước cửa không? Đem tiền để vào đó tao thả bạn mày."
"Sao tôi có thể tin anh được? Tôi đặt tiền anh không thả người thì sao?" Đổng Văn Văn bây giờ chưa có tiền trên tay, đợi mãi chẳng thấy Từ Cận ở đâu, giờ hắn ta mà biết hiện giờ trong tay cô không có tiền, hắn liệu có giết chết con tin hay không?1
"Mày đừng có nhiều lời, mạng bạn mày nằm trong tay tao, quyền của tao, buộc mày phải nghe theo." Nghe lời Đổng Văn Văn nói ra, một bên mắt Chu Long giật giật, tức tối quát lớn.
Hắn ta vừa muốn bắt người vừa