Ngày Sơ Niệm trở về thành phố N, bởi vì thời tiết không tốt, chuyến bay bị trễ, thời điểm máy bay hạ cánh thì trời đã chập tối, buổi lễ đính hôn của chị gái cô chắc hẳn đã kết thúc.Kết quả còn chưa kịp định thần lại nhận được điện thoại của mẹ, nhắc nhở hối thúc cô mau đến khách sạn. Sơ Niệm vội vàng chạy nhanh đến khách sạn, cố gắn không bỏ lỡ tiệc đính hôn của chị gái Sơ Uyển. Thời gian cấp bách vậy mà mẹ cô vẫn không quên dặn dò cô nhớ trang điểm đẹp một chút.Tuy rằng không rõ lắm nhưng rõ ràng thời gian tổ chức tiệc đính hôn là buổi trưa, sao lại có sự thay đổi ?! Nhưng dù sao cũng là việc của Sơ Uyển, hơn nửa tin tức chị gái cô đính hôn cũng được Sơ Niệm tiếp nhận trong thái độ kinh ngạc. Kéo hành lý qua cửa khẩu, Sơ Niệm nhìn bản thân được phản chiếu qua kính pha lê, áo thun quần jeans, giày thể thao. Thầm nghĩ nếu xuất hiện ở buổi tiệc với bộ dáng này có hay không sẽ đem mẹ cô làm tức chết!!***Tiệc đính hôn của Sơ Uyển được tổ chức tại một khách sạn có tiếng nhất nhì thành phố N, thời điểm Sơ Niệm xuống xe nhìn không khí trang hoàng của buổi lễ không khỏi tấm tắc vài tiếng. Cũng chẳng trách được cha mẹ cô luôn đề cao sĩ diện cùng phong cách quyền quý, con gái đính hôn tất nhiên phải tổ chức thật long trọng một phần cũng để khẳng định vị thế Sơ gia.Phòng nghỉ khách sạn, Sơ Uyển mặc một lễ phục bằng váy lụa được đặt riêng từ một thương hiệu thời trang nổi tiếng ở Pháp. Khóe miệng từ đầu đến cuối chưa tắt nụ cười, vui vẻ tiếp nhận lời chúc mừng từ bạn bè, thân thích. Bỗng nhiên tầm mắt quét qua phía cửa, nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, chớp chớp mắt đẹp, diễm lệ cười." Tiểu Niệm, em tới rồi?"Sơ Niệm nhướng mày, chưa mở miệng liền qua đi cho Sơ Uyển một cái ôm:"Chúc mừng chị"Một bên đẩy nhẹ Sơ Niệm, Sơ Uyển nhìn em gái đánh giá tổng thê:"Không phải đã dặn em trang điểm, ăm mặc đẹp một chút sao? Như thế nào lại ăn mặc thế này, người khác nhìn vào không sợ bị nói xấu sao?"Sơ Niệm chẳng nói một câu, trước nay cô không giống chị gái chăm chút vẻ ngoài, mẹ cô Liễu Minh Hoa nhiều lần tỏ thái độ mỗi khi cô ăn mặc luộm thuộm, nói chung đã nhắc nhở nhiều lần nhưng Sơ Niệm vẫn chưa đổi được.Liễu Minh Hoa lại lải nhải thêm vài câu, tiếp theo liền ném áo khoác của Sơ Uyển lên người Sơ Niệm. Áo khoác chất liệu thượng hạng, gia công tỉ mỉ sang trọng vừa nhìn liền biết được chủ nhân là người có bao nhiêu phẩm vị, đương nhiên cũng đồng nghĩa với phẩm vị của mẹ cô.Sơ Niệm phủ thêm áo khoác lại ở phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát, thấy cảm giác không thoải liền mở cửa đi ra ngoài, cũng không cùng ai chào hỏi, xem như việc xã giao kia không cần thiết.Hành lang khách sạn, không có một bóng người, phỏng chừng tất cả mọi người đều ở bận rộn dự tiệc đính hôn sắp bắt đầu. Sơ Niệm chán đến chết mà ngáp một