Anh Rể

Vung Tiền Như Rác


trước sau

Du Hạo Nam lái một chiếc xe thể thao màu đỏ tới, tuy rằng mọi người đều ở trong biệt thự đóng phim nhưng chiếc xe vẫn bị mọi người từ tầng hai xuyên qua cửa sổ vây xem một lúc.

Đối với kẻ có tiền như anh, đổi một chiếc xe cũng là chuyện bình thường, mà đối với những nhân viên bình thường trong đoàn làm phim, tùy thời hâm mộ đến thở dài cũng là thái độ bình thường.

Nhìn thấy anh tới, Tả Ninh theo bản năng cảm thấy có chút không tự nhiên, có lẽ là cô quá tự luyến, nhưng suy nghĩ đầu tiên của cô chính là người đàn ông này tới tìm cô.

Quả nhiên, Du Hạo Nam chỉ giằng co với khuôn mặt đen 2 giây xong rất nhanh liền khôi phục bộ dáng cao ngạo, chậm rãi đi tới chỗ Tả Ninh và Cao Hạ, cầm chiếc chìa khóa trong tay đưa cho cô: "Cho em, thích không?"

"Cho... Tôi?" Tả Ninh không nhìn thấy chiếc xe kia nhưng nhìn thấy ký hiệu dễ thấy trêи chiếc chìa khóa thì liền biết rõ cái anh nói là thứ gì.

Không đợi Tả Ninh cự tuyệt, Thu Dật Bạch đã lên tiếng: "Cô ấy không biết lái xe, bằng lái cũng không có, anh không biết sao?"

Ngữ điệu của Thu Dật Bạch bình thường nhưng Du Hạo Nam vẫn nghe ra ý khiêu khích.

Một cô gái 25 tuổi đã sớm có đủ năng lực mua xe cư nhiên lại không biết lái xe, và cũng không có bằng lái? Con mẹ nó, anh làm sao mà biết được chứ?

Du Hạo Nam thầm mắng ở trong lòng, trêи mặt vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười: "Biết chứ, cho nên mới muốn đưa xe cho cô ấy, tôi tự mình chỉ dạy cho cô ấy, dù sao chiếc xe này tôi mua cũng không đáng bao nhiêu, chỉ 400 vạn, có thể để cho cô ấy luyện tập, nếu hỏng có thể mua cái mới."

Trong nháy mắt xung quanh truyền đến một mảnh hít khí lạnh, nhóm nhân viên công tác thật sự muốn bãi công, ông chủ lớn quá độc ác.

Loading...

Tả Ninh bất lực mà kéo kéo khóe miệng: "Nếu hư đến nỗi phải đổi xe mới thì phỏng chừng... Tôi cũng không còn mạng để đi rồi?"

Cô thật sự không hiểu người đàn ông này, tuy rằng lần trước nói muốn cùng cô thử xem, nhưng cũng không cần phải cao điệu như vậy chứ? Anh còn ngại cừu hận cùng phiền ngôn toái ngữ của cô không nhiều sao?

Biết câu nói cuối cùng của mình không ổn, Du Hạo Nam có chút ảo não nhưng vẫn cười nói: "Mặc kệ có thích hay không, hiện tại nó là của em, đi, tôi mang em đi thử xe."

"Tôi còn công việc."

"Công việc? Chẳng phải em rất nhàn rỗi sao?" Du Hạo Nam nhìn về phía Thu Dật Bạch: "Đạo diễn Thu, tình huống kịch bản cần biên kịch sửa rất nhiều sao? Nếu không nhiều thì tôi đây liền mang cô ấy ra ngoài. Nếu rất nhiều, vậy các người đợi xử lý sau đi."

Lời này hỏi giống như không hỏi, trong mắt Thu Dật Bạch đã nổi lửa, rồi lại cố gắng kiềm chế, chỉ có thể nhìn thoáng qua Tả Ninh rồi nhàn nhạt nói: "Tự cô ấy quyết định, nếu cô ấy không muốn cùng anh đi ra ngoài thì tôi cũng không thể cưỡng bách cô ấy được."

Cũng không phải Thu Dật Bạch muốn thả người, mà anh biết là có giữ cũng không được, Du Hạo Nam có đủ loại biện pháp, mất đi thân phận bạn trai, ngay cả tư cách ngăn cản anh cũng không có.

Thậm chí anh còn đang chờ đợi Tả Ninh nói ra câu không muốn, nhưng anh lại tận mắt nhìn thấy, cô gái kia do dự hồi lâu rồi sau đó gật đầu.

Thu Dật Bạch cười khổ một tiếng xong quay đầu không nhìn hình ảnh chói mắt này nữa, sau đó hướng người phụ trách hô: "Bắt đầu quay!"

Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Du Hạo Nam, Cao Hạ không có biểu tình gì mà đi thẳng vào trong phim trường.

Vì thế Tả Ninh lại lần nữa rời khỏi phim trường ở trước mắt bao người, cô cảm thấy, về sau cô không nên thường xuyên đến phim trường thì sẽ tốt hơn, nếu không mỗi ngày như vậy đều sẽ bị ghen ghét đến chết.

Kết quả mới vừa lên xe Du Hạo Nam liền nói: "Tôi tìm Thu Dật Bạch thương lượng một chút, rút ngắn thời gian làm việc của em cùng tổ biên kịch lại, không cần mỗi ngày phải đến phim trường, có cái gì cần em thì để sau giải quyết, thống nhất xử lý."

"Nhưng....."

"Không có nhưng nhị gì hết, anh ta là đạo diễn mà chút chuyện như vậy cũng không xử lý tốt thì đừng làm nữa." Du Hạo Nam đắc ý hướng cô nói: "Huống chi, bộ phim này tôi là người đầu tư nhiều nhất, tôi có quyền làm như vậy."

Tả Ninh nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn ra cửa sổ, phiền muộn nói: "Anh tìm nơi ăn cơm
đi, tôi từng nói sẽ mời anh."

"Em nghĩ dựa vào một bữa cơm liền muốn đuổi tôi đi?"

"Tôi không nói như vậy."

"Tôi biết em chính là có ý tứ này. Nhưng tôi cảnh cáo em, đừng nằm mơ, ngày đó em đã đáp ứng tôi, muốn cùng tôi thử xem."

Thấy từ lúc cô lên xe vẫn chưa chú ý đến chiếc xe thể thao đời mới anh đã chọn lựa kỹ càng này, Du Hạo Nam bất giác cảm thấy có chút thất bại: "Thật sự không thích sao?"

"Cái gì?"

"Xe."

"Anh cũng nghe rồi đó, tôi không có bằng lái, ngay cả xe cũng không biết chạy thì nói gì đến chuyện thích?"

"Tôi tìm người dạy em, bảo đảm sau một tháng là có thể lấy được bằng lái."

"Tôi không...." Một chữ không vẫn còn nghẹn lại chưa hoàn toàn nói ra thì Tả Ninh đột nhiên im miệng.

Cô nhớ tới 10 nhiệm vụ mình liệt kê tối hôm qua có mục lái xe này. Nếu thật sự muốn nỗ lực khắc phục, cô tựa hồ không nên cự tuyệt.

Nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy sợ hãi, đặc biệt sợ hãi.

Chú ý thấy sắc mặt của cô không thích hợp, Du Hạo Nam giảm tốc độ và hỏi: "Làm sao vậy?"

Dừng một chút anh lại hỏi: "Vì sao em vẫn luôn không chịu thi bằng lái? Không có hứng thú, hay là....."

"Tôi sợ." Tả Ninh cười buồn bã: "Tôi đã từng bị tai nạn xe cộ, người nhà của tôi.."

Nói đến đây, cô vẫn không nhịn được mà siết chặt góc áo: "Anh còn nhớ chiếc vòng tay mà bạn anh đang phục hồi giúp tôi không? Đó là... Chiếc vòng tôi lấy từ di thể của mẹ xuống, bà ấy cũng là bởi vì bị tai nạn mà chết, cả người... Cả người đều biến dạng nhưng chiếc vòng tay này... Lại không bị gì cả, lúc ấy ở hiện trường máu chảy đầm đìa, đừng nói là lái xe, 1 - 2 năm sau vụ tai nạn, ngay cả xe tôi cũng không dám ngồi."

Xe chậm rãi dừng lại ở bên lề đường, Du Hạo Nam lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như đang suy tư cái gì đó.

Một lúc sau anh mới quay đầu, nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Tả Ninh, anh yên lặng vươn tay phải cầm lấy bàn tay trái lạnh ngắt của cô.

Anh không hề an ủi, cô cũng không khóc, hai người cứ an tĩnh ngồi như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Tả Ninh mới bình tĩnh lại, cô thấp giọng cười nói: "Lúc trước tôi không nói cho Văn Khải An biết lai lịch của chiếc vòng, dù sao cũng là... Cũng là lấy từ trêи di thể, có phải thật quá đáng hay không? Anh ấy có thể..."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Em cho rằng những cái văn vật cậu ta xem mỗi ngày là ở đâu ra? Còn chẳng phải là đều được lấy ra từ phần mộ sao, cậu ta sẽ để ý? Nói cho em biết, bảo bối trong phòng sách của cậu ta, đều là thứ có giá trị xa xỉ, nhưng so ra chỉ kém viện bảo tàng, vì sao? Còn không phải là bởi vì không có đồ vật từ người chết sao?"

"Phốc!" Tả Ninh không nhịn được mà bật cười, rõ ràng là sự việc nghiêm túc, mà từ trong miệng người đàn ông này nói ra lại trở nên hài hước.

Sau khi cười xong cô mới nghiêm túc nói: "Tôi thật sự nên thi bằng lái, chỉ có điều không cần anh sắp xếp, tôi tự mình đi báo danh là được, xe thì vẫn là chờ tôi lấy bằng lái xong tự mình mua, tôi chỉ là người bình thường, tùy tiện mua một chiếc là được, siêu xe này, thật sự không quen."

Du Hạo Nam dừng một chút rồi lại nói: "Được, việc mua xe không nói nhưng chuỵen thi bằng lái tôi sẽ sắp xếp cho em, em không muốn thì học phí em tự lo, tôi phụ trách dạy cùng nơi tập luyện."

Tả Ninh không hề phản đối, thời điểm xe khởi động lần nữa, cô đã gửi tin nhắn cho Văn Khải An: "Đã chuẩn bị làm nhiệm vụ tiếp theo, thời gian quyết định sau, quyết tâm rất cao."

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện