Này!
Dạ cậu?
Hôm qua là sinh nhật em hả?
Dạ đúng rồi cậu.
Vậy tại sao không nói với tôi, tự đón sinh nhật sao?
Uhm...! không,em...!nó...!nó chỉ là một buổi sinh nhật bình thường thôi ạ.Sao em có thể làm chuyện quan trọng của cậu chứ ạ.Nhưng không sao, năm nào mà không giống nhau cậu đừng...
Chuyện quan trọng...!Cố Khải Liêm thấy cô nói thế, vậy chắc là cô cũng biết chuyện hôm qua anh đưa gái về nhà và làm chuyện ấy nhỉ? Nhưng mà..., giọng của Bội Sam có vẻ...
Tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi.Em nghĩ tôi sẽ áy náy chuyện của em ư? Cố Khải Liêm nhếch mép cười, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng mà đáp.
Lâm Bội Sam cô thật là ngốc mà,lại hớ rồi .Chuyện đã rành rành trước mắt mà lại còn..., sao cứ phải...!Em sai rồi,em xin lỗi cậu chủ ạ.
Lâm Bội Sam xuyên suốt cả giờ ăn, cả người lạnh thoát, mặt lấm tấm mồ hôi, ăn chưa hết một bát cơm.Cố Khải Liêm thấy thế vốn muốn hỏi thăm coi một chút nhưng vì sĩ diện nên cứ mặc kệ cô.
Khi đã ăn uống, dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Lâm Bội Sam như nhớ tới việc gì đó cô vội vàng thay quần áo muốn ra ngoài mua đồ.
Cố Khải Liêm nãy giờ vẫn luôn nhìn hành động của Bội Sam, thấy cô định đi đâu đấy anh mới nhanh miệng hỏi.
Này!Em đi đâu đấy hả ?
Lâm Bội Sam giật bắn người lên.
Dạ...dạ...!em muốn đi qua nhà bạn chơi.Cậu cho em đi nha, em đi đến tối sẽ về lại ạ.
Bạn? Nam hay nữ ?
Dạ? Tất nhiên là nữ ạ.
Ừm.
Lâm Bội Sam mệt đến mức rã rời,cả người cô đau kiệt quệ, sức cùng lực kiệt.Cô đau đầu, chóng mặt,Lâm Bội Sam đoán hình như cô bị cảm rồi.Bội Sam muốn đi bệnh viện truyền nước,nếu không cô sẽ không thể trụ được mất.
Lâm Bội Sam đã ra khỏi nhà rồi,Cố Khải Liêm ngồi nghệch ra cảm thấy khó hiểu.Anh cảm thấy như có gì đó không đúng.Cố Khải Liêm đại loại đoạn được tâm tư của Lâm Bội Sam,một cô gái trong sáng, ngây thơ thế kia