Cô ta nghe vậy liền dẫn Cố Khải Liêm mà đi.
Lâm Bội Sam ở đằng sau,đôi mắt nhìn theo hai người bước từng bước lên cầu thang.
Bội Sam bất lực mà cười trừ, lòng cô đã hết đau từ lâu rồi, những chuyện như vậy quá nỗi bình thường.Cô không còn cảm nhận được bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh gì nữa.
Bây giờ cô đã không còn có tư cách gì để xen vào cuộc sống của anh.
Vậy mà hình như ông trời cũng đang rất trêu ngươi cô, để cô nghe rõ được những âm thanh ám muội khi.Sao cô lại có thể không biết bên trong hai người họ đang làm gì.Vui sướng mà đang trao đổi thể x*c,quấn lấy nhau kịch liệt trên chiếc giường...cô cũng đã từng...
Cô đứng chết chân trước cửa phòng, đôi mắt như nhìn thấu cánh cửa kia.Tuyệt vọng không thể biết bản thân đang nghĩ gì...cô đau, rất rất đau.
Cô mong người trong đó là Bội Sam cô, cô biết bản thân không nên có suy nghĩ như thế nhưng cô không nhịn được.Lâm Bội Sam cô như bị tê liệt tất thẩy tế bào trong người cô khiến cô đã nghĩ bản thân không còn đau nữa.
Lâm Bội Sam lại bắt đầu nhớ đến đêm đầu tiên của cô và anh, càng nghĩ càng đau đớn, càng máu và nước mắt.Sự chênh lệch quá lớn, cô vậy mà chỉ biết cười trừ rồi nhẹ nhàng bước đi.
Bên trong căn phòng của Cố Khải Liêm, thực sự có cô gái kia đang làm chuyện người lớn nhưng không phải với anh.
Sau khi đóng cửa phòng, Mặc Hàn Viễn nhảy từ cửa sổ vào...!anh đã sắp xếp.
"Lo*n *** có thấy sướng không hả? Nói đi?Mẹ nó quần áo của tôi bị con đ* như cô làm ướt hết rồi.Sao? Nói ?Tôi chơi sướng lắm đúng không? Chật! Đồ đ*."
Hàn Viễn ghì chặt eo cô ta làm cô ta r*n rỉ không thành tiếng,tiếng kêu d* m dật hoà cũng tiếng d* ch nhóp nhép truyền tới lỗ tai của cả hai người...à không.Là bốn mới đúng, ngoài hai người trong cuộc thì còn Cố Khải Liêm đứng xem màn kịch [email protected] trụi,Bội Sam thì đau khổ trong tuyệt vọng,sự k1ch thích làm cả căn phòng ám muội,hưng