“Lâm Bội Sam em được lắm…Hha nếu em đã dám nghĩ như vậy thì đừng trách tôi đâm chết em.
”
Cố Khải Liêm nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh vì run sợ của cô.
Lâm Bội Sam cúi đầu né tránh,cô lùi dần về phía sau.
Anh lạnh lùng tiến đến bế cô mà đặt lên giường,điên cuồng xé toạc quần áo của cô,sau đó cũng tự thoát y cho bản thân.
" Anh…đừng như vậy… còn bảo bối… bảo bối…"
Nhận biết được chuyện sắp xẩy ra Lâm Bội Sam run rẩy mà cầu xin anh.
“Đừng …A…Chúng ta…ưm bảo bảo nhỏ… xin anh…con…con …”
Đối với anh Sam Sam nhỏ trước mắt anh trước nay đều thuận theo anh, lần này dù có bức đến đường cùng thì cô cũng không phản kháng mà chỉ cầu xin.
Nhưng đối với anh,sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.
" Anh chỉ làm theo lời bác sĩ căn dặn thôi mà, sau ba tháng thì có thể quan hệ, nó sẽ tốt cho em đấy.
Anh sẽ nhẹ nhàng,anh biết như thế nào là giới hạn.
"
Cố Khải Liêm cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn, dường như đường đi đã quá đỗi quen thuộc,môi lưỡi cả hai đều thuận lợi h0an ái với nhau, nước bọt cũng vì vậy mà được trao đổi,tư vị ngọt ngào lại chua xót biết bao.
Lâm Bội Sam không dám cắn lưỡi vì sợ anh sẽ bị thương.
Cô muốn tạo khoảng cách bằng cách sợ hãi mà để hai tay chống trước ngực anh.
" Ưmm …anh…dừng …đừng…"
" Em là thích hay không đây?"
Khải Liêm lại lần mò xuống cặp đào mọng càng ngày càng lớn ra của cô,đúng là cảm giác quen thuộc thật mềm mại co giãn.
Chăm sóc đôi bông đào càng ngày càng trưởng thành.
Lâm Bội Sam thì sợ hãi mà chặn lấy tay anh mà đẩy ra.
" Không phải bác sĩ bảo ngực em phải được thường xuyên mát-xa sao? Sau này nơi nay có sữa như vậy căng lên sẽ rất đau,chúng ta phải tập luyện trước.
"
Cô vì vậy mà càng không có lí do mà làm gì anh, chỉ biết để anh chăm cho mình.
Đôi môi anh lại lần theo dấu vết dần xuống cổ xương quai xanh.
Những nơi anh đi qua đều được để lại những vết hôn đỏ ửng là kí hiệu được đánh dấu trên người cô