Hai tuần sau, An Ninh được xuất viện, mặc dù không muốn cô vẫn phải trở lại Tây Uyển. Cô biết nếu chuyển ra ngoài, chắc chắn anh sẽ không đồng ý, nếu như trốn đi chỉ sợ như vậy sẽ liên lụy đến nhà họ An. Ba mẹ cô đã vất vả nuôi cô khôn lớn, giờ đây nhà họ An đã phá sản vì cô, cô không muốn để họ phải chịu khổ vì mình, bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ làm như vậy.
Sau khi thu dọn đồ đạc và hoàn tất thủ tục xuất viện, cô được thím Lưu và Lâm Hải đón về. Nhìn khung cảnh rực rỡ của thành phố này, từng dòng xe qua lại tấp nập, đột nhiên cô rất muốn rời khỏi đây, đến một nơi nào đó bình yên lặng lẽ sống. Cô muốn chạy trốn khỏi thành phố này, chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi những nỗi đau đang bóp dần lấy trái tim cô đến nghẹt thở, chạy trốn khỏi tình yêu như đã khắc vào xương máu mà cô dành cho anh suốt một thời thanh xuân nhiệt huyết, muốn yên bình sống qua ngày đoạn tháng ở một nơi không ai biết. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô đổ ra lòng đường một cái bóng dài, cô bước đi, lê tấm thân cô đơn gầy yếu trở về nơi cô không muốn về nhất lúc này.
An Khải thời gian này phải đi công tác nước ngoài, ba An đang chạy đôn chạy đáo để khôi phục An thị mà sức khỏe mẹ cô lại không tốt lắm.
Thím Lưu thấy giúp cô xách đồ đạc lỉnh kỉnh cùng Lâm Hải cất đồ vào xe, bà bước đến đỡ lấy cô nhẹ giọng an ủi:" Đi thôi, thiếu phu nhân." Thím Lưu nhìn cô ánh mắt thương cảm, chỉ sợ những ngày tháng sau này thiếu phu nhân sẽ phải chịu ấm ức rồi
Cô nhìn thím Lưu gật đầu, bước lên xe. Chạy trời không khỏi nắng vậy chỉ còn cách đối mặt với nó mà thôi. Cuộc sống sau này cô biết sẽ rất khó khăn nhưng cô nhất định sẽ kiên cường.
....
Về đến Tây Uyển, khung cảnh vẫn vậy mà nay sao lạ lẫm. Hay là