Lúc An Ninh tỉnh lại đã là 2 tiếng sau.
Lúc mở mắt ra, cô thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, sau khi định thần lại cô mới nhận ra đây là phòng ngủ chính, là hôn phòng của cô với Chung Giai Hạo. Chỉ tiếc là... giờ đây căn phòng này đã thuộc về anh và người phụ nữ khác...
An Ninh xuống giường, lặng ngắm căn phòng vốn đã quá quen thuộc, căn phòng chất chưa bao kỉ niệm vui buồn của cô từ khi về làm dâu Chung gia. An Ninh lặng ngắm hồi lâu, cô thấy lòng mình hơi hơi chua xót. Hít một hơi thật sâu, cô kéo cửa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên cô thấy bên ngoài cửa có một người, vừa hay người đó cũng giơ tay muốn đẩy cửa đi vào.
Diệp Vân đứng ngoài cánh cửa, vừa nhìn thấy An Ninh từ phòng ngủ chính muốn đi ra thì nhướng mày cười giả tạo lên giọng:"Ninh Ninh, cậu để quên gì trong phòng của mình với Giai Hạo à?"
An Ninh vốn định trực tiếp lướt qua cô ta về phòng mình, nhưng câu nói của Diệp Vân làm bước chân ngừng lại một nhịp. Cô quay người nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô nhìn rất sâu và lâu rồi bỗng nhiên cô bật cười:"Để quên sao? Diệp Vân cô nên nhớ dù sao tôi vẫn còn là thiếu phu nhân của Chung gia, Tây Uyển này bất cứ nơi đâu tôi cũng có quyền bước vào, còn cô thì không thể. Đây là hôn phòng của tôi và chồng tôi dựa vào cái gì mà cô nói đó là phòng mình?"
"Cô..."
Nói xong cô quay người đi thẳng bỏ lại Diệp Vân đứng đó không phản bác được câu gì.
Phải, Tây Uyển này là hôn phòng của cô và anh, cô vẫn còn là thiếu phu nhân của Chung gia. Vậy thì sao chứ? An Ninh cô đừng có đắc ý như vậy, cái ghế Chung thiếu phu nhân này rất nhanh sẽ thuộc về Diệp Vân tôi. Cô cứ chờ mà xem...
... ngôn tình sủng
An Ninh trở về phòng mình được một lát thì thím Lưu mang cháo và canh gừng lên cho cô, An Ninh cảm ơn bà rồi ngoan ngoãn ăn cháo uống canh. Do vẫn còn mệt và sốt nhẹ nên cô ngủ mê mệt đến tận chiều mới dậy, khi tỉnh dậy An Ninh thấy lòng mình trống rỗng. Buổi trưa hôm nay cô đã mơ một giấc mơ dài, cô mơ về những ngày đầu mới gặp Chung Giai Hạo, quen anh rồi yêu anh, cô mơ về ngày mình khoác lên bộ váy trắng tay cầm hoa bước vào lễ đường. Cô còn mơ thấy một đứa trẻ, trong giấc mơ nó mỉm cười với cô, nó nói rằng nó yêu cô nhiều lắm. Lúc tỉnh dậy An Ninh thấy lòng nặng trĩu, cô ngước nhìn ra bầu trời xa, ánh hoàng hôn làm lòng người ra buồn đến lạ. Đứa bé đi rồi, cô cũng nên làm chút gì cho nó, để nó ra đi thanh thản.
An Ninh xuống lầu, trong bếp thím Lưu tất bật chuẩn bị cơm chiều, ngoài phòng khách Chung Giai Hạo