Lúc An Ninh tỉnh lại, mở mắt ra là một không gian xa lạ cũ kĩ có phần đổ nát, cô đoán đây là một căn nhà hoang. Cô nhìn xuống thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế, chân tay bị trói lại có phần tê nhức. Cô là bị bắt đến đây!
Là ai đã ra tay? Người đó bắt cô đến đây có mục đích gì? Anh trai cô đang ở đâu? Cô đã đắc tội với ai, là Chung Giai Hạo hay là một người nào khác?
An Ninh cố gắng cựa chân tay, tay chân chỗ bị trói chặt đau rát, cô cố gắng hết sức cọ xát để dây trói lỏng ra, da thịt cô bị dây cứa đã có dấu hiệu trầy xước. Trời bên ngoài đã tối hẳn, tiếng côn trùng râm ran nghe rợn người, An Ninh phỏng đoán căn nhà hoang này có lẽ ở giữa rừng, hoặc trong một nơi hẻo lánh nào đó quanh ngôi chùa cô đã đến. Bọn bắt cóc này có lẽ đã theo dõi cô tới đây rồi ra tay.
Không biết đám người kia bắt cô có mục đích gì nhưng cô nhất định phải trốn khỏi đây. Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập, An Ninh vờ nhắm mắt lại làm như mình vẫn chưa tỉnh lại. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cửa mở ra từ bên ngoài, những người đó tiến lại gần cô rồi cất điệu cười nham nhở.
"Haha anh Tề con nhỏ này cũng xinh đẹp quá đi... nếu mà chơi nó chắc sẽ phê lắm..." Một tên cất giọng đểu cáng cười ha hả nói với cái người gọi là anh Tề kia.
"Đợi lấy tiền rồi, bọn mày mặc sức chơi." Người nào đó vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, làm An Ninh cảm thấy buồn nôn. Cô đoán người này chính là "anh Tề" trong miệng của tên lúc nãy.
Sau đó tên đó gọi điện thoại cho một người nào đó:" Vị tiểu thư này, tôi đã bắt được cô ta rồi, bao giờ mới chuyển tiền cho bọn này đây?"
...
"Nếu cô chuyển tiền đầy đủ thì bọn này cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu..."
Sau khi nói chuyện với người thuê chúng bắt cóc cô, bọn chúng cúp máy lại tiếp tục đưa tay lewn vuốt ve gương mặt cô cười vô sỉ.
"Tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy không chơi thì chắc là gay hết rồi."
An Ninh nín thở, cầu mong mấy tên côn đồ kia đi nhanh một chút, nếu như bàn tay bẩn thỉu của mấy tên đê tiện kia còn chạm vào cô thêm nữa cô sợ mình không tiếp tục giả vờ được nữa. Khi An Ninh sắp không gắng gượng được nữa, cuối cùng bọn chúng cũng đi ra ngoài, cô thở ra một hơi mở mắt ra nghe ngóng. Cô vừa nghe thấy bọn chúng bàn nhau đi ăn tối chỉ phân công một tên ở lại canh chừng, bọn chúng nghĩ cô không thể hạy trốn nên đã lơ là cảnh giác, đây là thơi điểm tốt nhất để chạy trốn, cô nhất định phải tận dụng thời cơ này. Nghĩ vậy An Ninh càng thêm cô gắng cọ xát hi vọng dây thừng có thể lỏng ra.
Sự cố gắng của An Ninh cuối cùng cũng không uổng phí, sau 7749 lần xoay xoay cọ cọ cuối cùng cô cũng thoát được một tay ra. Cô thoát nốt tay còn lại rồi cởi dây trói ở chân ra, cổ tay cổ chân cô bị dây trói siết chặt đã ửng đỏ, trầy xước. An Ninh nhẹ nhàng đứng dậy rón rén đi ra cửa nghe ngóng, qua khe cửa cô nhìn thấy một tên áo đen đang đứng canh ngoài cửa. Hắn vừa hút thuốc vừa ngó nghiêng khắp nơi phòng khi có người tìm tới phát hiện ra nơi này. An Ninh đứng đó quan sát hắn thật lâu, một lúc lâu sau khi chắc chắn không có gì bất thường, tên áo đen kia đi ra phía đầu lan can, ngồi lên một chiếc ghế chơi game.
Nhận thấy thời cơ đã tới, cô rón ren quay lại trong phòng, tới bên cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, hóa ra bọn chũng đang nhốt cô ở lầu 2 nên mới lơ là cảnh giác như vậy. Cô quan sát thật kĩ phía dưới, bên cạnh cách cửa sổ khoảng 1 mét có một đường ống nước bằng nhựa, cô có thể theo đường ông nước này trèo xuống dưới. Nghĩ là làm, An Ninh lập tức leo