Chung Giai Hạo thở dài, anh dang tay ôm lấy Diệp Vân, tay nâng lên vuốt ve mái tóc của cô ta:"Tiểu Vân, đừng buồn. Đừng để ý bà nội, người ở bên em là anh chứ không phải là bà, rõ chưa?"
Diệp Vân gật đầu, vòng tay siết chặt lấy cơ bụng rắn chắc của anh. Cô ta trưng ra bộ mặt tủi thân vô hại, cất giọng nghẹn ngào:"Vâng, em biết."
An Ninh từ bếp bưng đĩa hoa quả đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này, lòng An Ninh hơi nhói lên một chút. Có lẽ khi đã quen với nó giờ đây khi nhìn thấy bọn họ ân ân ái ái ngay trước mắt cô cũng không thấy đau lòng nhiều nữa.
An Ninh lặng lẽ quay lại bếp, cô đặt đĩa hoa quả lên bàn rồi nhẹ nhàng lên lầu. Cô quay về phòng ngủ chính, cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài kia. Đôi khi cô cảm thấy cuộc đời này quá đỗi mỏi mệt, mệt đến cạn kiệt, đến nỗi cô muốn buông bỏ tất cả, nhưng cô chẳng thể làm được điều đó. Có những lúc cô luôn tự hỏi tất cả những việc mình đã làm hay đang làm sau cùng có ý nghĩa gì với bản thân và rồi cô chợt nhận ra nó hoàn toàn vô nghĩa ấy vậy mà cô chẳng thể dừng lại.
Là vậy đấy, cuộc đời ai rồi cũng sẽ phải sống trong một chuỗi những tháng ngày tẻ nhạt, làm những việc vô nghĩa nhưng vẫn chẳng thể dừng hay thay đổi. Có lẽ cô luôn tin rằng cứ làm, cứ tiếp tục rồi một ngày sẽ bớt tẻ nhạt, hết vô nghĩa. Nhưng lại chẳng biết đến khi nào.
Cuộc đời này đôi khi trớ trêu như thế.
Chung lão phu nhân ở lại Tây Uyển một tuần rồi trở lại nhà chính Chung gia ở thành phố T, trong những ngày đó Diệp Vân không xuất hiện ở Tây Uyển tuy nhiên có một lần cô ta gọi điện cho cô nói Chung Giai Hạo cần gấp một bản hợp đồng nhờ cô vào thư phòng lấy rồi mang ra cho cô ta. Chính sự việc này sau đó đã đẩy An Ninh vào bi kịch.
An Ninh ở nhà nhàm chán hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chăm sóc hoa nấu ăn cùng thím Lưu. Được sự ủng hộ của Phương Doanh Doanh cô quyết