Chung Giai Hạo nhìn cô, mày kiếm của anh nhíu lại càng sâu:" Nếu không phải cô ấy, thì làm sao tôi biết cô đâm sau lưng tôi như vậy? An Ninh, cô không muốn để lại đường sống cho An gia sao?"
Câu nói của anh như sét đánh giữa trời quang, anh tính phong sát An gia sao?
Không!
Cô không thể để An gia phải chịu nỗi oan này.
An Ninh suy nghĩ một hồi rồi cất giọng nhẹ nhàng như nước:"Tôi không trộm thiết kế của anh, tôi muốn gọi điện thoại một chút, anh mở cửa ra cho tôi."
Chung Giai Hạo bật cười cất giọng mỉa mai:"Cô không trộm thiết kế của tôi, vậy chắc nó tự bay sang Lục thị hay sao? Cô nghĩ tôi ngu xuẩn như vậy sao? An Ninh, tôi không cần biết cô gọi cho ai hay cầu cứu ai, tôi nói cho cô hay dù là bà nội đi chăng nữa thì cũng cứu không nổi cô và An thị đâu."
Bầu trời bên ngoài mây đen giăng kín báo hiệu một cơ mưa lớn sắp trút xuống thành phố S, lòng An Ninh lúc này nặng nề như bầu trời này vậy. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên lặng lẽ tại sao có người cứ đẩy cô vào chỗ chết không buông? Suốt hơn chục năm qua cô chưa từng làm gì có lỗi với Diệp Vân cớ sao cô ta lại đẩy cô vào bước đường cùng như vậy?
Cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ bấm tìm một cái tên rồi ấn nút gọi, Chung Giai Hạo yêu cầu cô mở loa ngoài nếu muốn chứng minh mình trong sạch, cô đã đồng ý.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy, một giọng nữ vang lên ở đầu dây bê kia:"Yo, Ninh Ninh sao giờ này có tâm trạng gọi điện thoại vậy?"
Phải! Giọng nói này không ai khác là Diệp Vân. Cô ta một tay cầm điện thoại tay kia cầm một cái ly, chất lỏng nâu vàng sóng sánh xoay vòng theo nhịp tay cô ta. Diệp Vân cười cười đưa tay cụng ly với người đàn ông lạnh lùng đang ngồi đối diện, cô ta biết An Ninh giờ này gọi điện cho cô ta để làm gì. An Ninh vẫn luôn như vậy, mọi hành động đều không nằm ngoài dự đoán của cô ta, là cô quá cả tin hay là người đứng phía sau Diệp Vân âm mưu ngoan độc?
Rốt cuộc thì Diệp Vân và người nọ là hợp tác hay cô ta cũng chỉ là