An Ninh sau khi tạm biệt thím Lưu thì lên xe, cô vẫn không hề hay biết nguy hiểm đang tới rất gần. An Ninh đưa thẻ nhớ máy ghi âm qua đầu lọc thẻ máy tính coppy thành 2 bản cô gửi vào email của cô một bản, bản còn lại cô hẹn giờ gửi cho Phương Doanh Doanh. Xong xuôi đâu đấy cô khởi động xe rồi lái đi, Diệp Vân thấy cô lái xe đi thì cười tà mị.
An Ninh, có trách thì trách ông trời không cho cô sống tiếp. Cô ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số, rất nhanh điện thoại đã được kết nối:"Lục tổng, đã dọn dẹp xong rồi..."
...
Thím Lưu sau khi nghe An Ninh nói muốn rời đi thì lập tức nắm tay cô níu lại, bà thật sự không muốn cô ra đi nhưng bà cũng biết cô ở lại thì sẽ không có được hạnh phúc. Thím Lưu nắm tay cô hồi lâu, bà thật sự không nỡ xa cô, nhưng không có cách nào bà tôn trọng quyết định của cô cũng mong cô có được cuộc sống vui vẻ.
...
An Ninh lái xe dọc theo con đường lớn, cô đeo tai nghe bluetooth lên tai, gọi một cuộc điện thoại cho Phương Doanh Doanh. Cô báo với Phương Doanh Doanh là mình đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị trở về An gia.
Lúc An Ninh đang đi trên đường quốc lộ một bên là núi một bên là biển rộng, bất chợt một chiếc xe phía trước lấn sang làn đường của cô. An Ninh vội vàng bẻ tay lái đạp chân phanh, nhưng chiếc xe vẫn như tên bắn lao về phía trước.
Phanh xe bị hỏng rồi.
Cô vội vàng kiểm tra, tốc độ xe vẫn cứ giữ nguyên dù cho cô có nhả chân ga. Chiếc xe này tốc độ và phanh xe có vấn đề, nhất định đã bị động chân động tay, cô vừa mới trở về Tây Uyển không lâu chiếc xe này là xe của anh trai cô, trước đó xe vẫn rất bình thường. Vậy chỉ có thể là...
An Ninh vẫn cố gắng bình tĩnh, cô vội vàng nói với Phương Doanh Doanh:"Doanh Doanh, xe của mình hình như có vấn đề rồi, mình không giảm tốc độ cũng không dừng xe được."
Phương Doanh Doanh đang xem hồ sơ bệnh án trong văn phòng thì ngồi thẳng người dậy như lò so:"Sao cơ? Ninh Ninh, bây giờ cậu đang ở đâu.". Truyện Huyền Huyễn
An Ninh nhìn hai bên đường rồi trả lời:"Mình đang ở đường X khu V, Doanh Doanh mình đang cố tránh những xe phía trước. Nhưng phía trước là ngã tư, giờ này rẽ hướng nào cũng rất đông xe, mình không muốn làm liên lụy bất cứ ai."
"Ninh Ninh, cậu trước hết phải giữ bình tĩnh, mình sẽ tới ngay." Phương Doanh Doanh nói xong thì đứng dậy cở áo blue ra với lấy chìa khóa xe rồi phi ra ngoài.
Trên hành lang bệnh viện Mục Kì đang cùng một nam bác sĩ khác trò chuyện thì thấy Phương Doanh Doanh chạy như bay ở phía hành lang bên kia. Anh vội vàng nói lời tạm biệt với bác sĩ nọ rồi nhanh chóng đuổi theo. Anh chạy tới vươn tay giữ Phương Doanh Doanh lại, thở hổn hển quát lên:"Phương Doanh Doanh, cô làm gì vậy chưa hết giờ làm mà chạy đi đâu?"
Phương Doanh Doanh mắt đã phiếm hồng, trên mặt cô toàn là lo lắng cùng sốt ruột, bị Mục Kì giữ lại cô vội vàng hất tay anh ra, giọng gấp gáp:"Ninh Ninh gặp nguy hiểm rồi..."
Mục Kì ngơ ra vài giây, cô vừa mới nói gì? An Ninh gặp nguy hiểm?
"Xảy ra chuyện gì?"
"An Ninh, cô ấy..."
Sau khi nghe hết câu chuyện Mục Kì cũng lập tức chạy theo Phương Doanh Doanh, cả hai chạy thẳng ra bãi xe rồi lái xe phóng vụt đi. Mục Kì ngồi trên ghế lái, nhấn chặt chân