Bệnh viện quốc tế Mục Viên.
Vừa vào cửa, anh đã đụng phải Phương Doanh Doanh, vừa nhìn thấy anh, cô gần như lao đến, cô gật đầu chào thím Lưu rồi liếc nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Thím Lưu, con muốn nói chuyện với anh ta một chút, thím vào thăm Ninh Ninh trước đi." Sau đó quay sang phía anh:"Tôi có chuyện muốn nói với anh, chỗ này không tiện lắm, chúng ta qua bên kia được không?" Nói rồi cô cất bước đi.
Nhưng mới đi được hai bước anh lên tiếng làm cô khựng lại:"Giữa tôi và cô thì có thể có chuyện gì?" Anh vẫn đứng đó tay đút túi quần, bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh nắng chiều ngang tàng, ngạo nghễ.
Phương Doanh Doanh xoay người đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của anh:" Là chuyện về An Ninh."
"Chuyện của cô ta, tôi không muốn nghe."
"Không muốn nghe? Chung Giai Hạo thật sự anh không để tâm đến cô ấy một chút nào sao? Cô ấy là vợ anh, vợ danh chính ngôn thuận của anh, anh vì một ả tiểu tam đến cả tính mạng của vợ mình cũng không cần?" Mấy từ cuối cô cố ý tăng âm lượng một vài bệnh nhân và người nhà bệnh nhân quanh đó ngoái lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.
Thấy mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào, anh cuối cùng cũng chịu xuống nước nâng chân bước theo Phương Doanh Doanh ra một góc tường khuất. Anh thái độ dửng dưng, tay vẫn xỏ túi quần, mặt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Anh cất tiếng, chất giọng trầm thấp nhưng lại rất lạnh nhạt:" Nói đi, có chuyện gì?"
Phương Doanh Doanh đứng đối diện anh, vẫn nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Con người Chung Giai Hạo không phải kẻ cô nên chọc vào, Chung Giai Hạo này một tay có thể che trời lấp đất nhưng với tư cách bạn thân của An Ninh, cô biết những lời này cô cần thiết phải nói ra. Nhìn Chung Giai Hạo có vẻ mất kiên nhẫn, Phương Doanh Doanh hít một hơi sâu, người đàn ông trước mặt này là người An Ninh yêu nhất nhưng anh ta cũng chính là người làm An Ninh đau lòng nhất.
"Là anh kiến Ninh Ninh ra nông nỗi này?" Phương Doanh Doanh rít lên chất vấn anh. Đam Mỹ Hài
"Thì sao?" Trái ngược với thái độ của cô, anh vẫn ung dung lãnh đạm:" Cô bất bình à?" Anh liếc cô một cái, xoay người muốn rời đi. Anh không muốn phí sức đôi co với cô.
"Chung Giai Hạo, ngay cả cốt nhục của mình cũng xuống tay được. Anh không phải con người!"
"Tôi có phải con người hay không, không phải chỉ mình cô