Những ngày sau đó, An Ninh ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, An Khải và Phương Doanh Doanh thường xuyên ghé thăm và chăm sóc cô. Ba mẹ An cũng có ghé vài lần, sức khỏe ba An không tốt lắm, nên cô kiên quyết không muốn ba mẹ tới thăm nữa. Thím Lưu cứ hai ngày một lần lại mang canh hầm bồi bổ cho cô, còn anh vẫn không tới thăm cô thêm một lần nào nữa.
Vào một buổi sáng nọ, khi cô đang xem ti vi trong phòng, cánh cửa phòng có người gõ từ bên ngoài, sau đó cửa phòng được mở ra. An Ninh nghĩ là giờ này chỉ có Phương Doanh Doanh đến phát thuốc nên không quay ra nhìn, cô cất giọng lười biếng:"Doanh Doanh, hôm nay cậu qua đây sớm vậy? Bao giờ mình mới có thể xuất viện đây? Người mình sắp mốc meo ở chỗ này rồi."
"Ninh Ninh, là mình." Người đó cất lời.
Nghe thấy tiếng trả lời, giọng nói này...
An Ninh quay đầu qua, quả nhiên là Diệp Vân. Cô ta tới đây làm gì?
An Ninh vẫn nhìn cô ta, không lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt lộ rõ vẻ chán ghét, sau khi xảy ra chuyện cô đã hiểu Diệp Vân là như thế nào rồi.
"Ninh Ninh, mình tới thăm cậu." Diệp Vân nở nụ cười hiền lành, bước tới bên giường cô:" Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Thấy An Ninh vẫn nhìn cô ta như thế, Diệp Vân cau mày, nhưng rất nhanh lại cười:" Sao thế? Sao cậu không nói chuyện?"
Ánh mắt cô vẫn khóa chặt lên người Diệp Vân, sau đó nở một nụ cười lạnh:"Nói đi! Cô tới đây làm gì?"
Nghe cô hỏi, Diệp Vân thoáng chút bối rối:" Ninh Ninh, sao cậu lại hỏi như vậy? Mình đương nhiên là đến thăm cậu rồi." Diệp Vân quả thật có chút chột dạ. Lòng thầm mắng một câu có phải con ngốc này phát hiện ra cái gì rồi không?
Không! Không thể nào! Làm sao cô ta có thể phát hiện ra cái gì được. Nếu cô ta phát hiện ra, vậy thì chỉ có một chữ "chết" mà thôi. An Ninh, tốt nhất cô đừng biết gì cả, nếu không, cô chết sớm như vậy đâu còn gì thú vị nữa chứ?
Diệp Vân bày ra một bộ mặt ủy khuất, nước mắt đã trực trào ra, cô ta bước thêm hai bước, đặt bó hoa mẫu đơn lên tủ đầu giường. Tự nhiên ngồi xuống bên giường của cô, hai tay