Hôm nay Khương Ninh xuất viện.
Do ba mẹ bận việc nên Thừa Dật đến đón cô.
Trước khi anh đến cô đã thu dọn xong đồ đạc.
Tính đến ngày hôm nay cô đã trọng sinh được 3 ngày , khoảng thời gian này cũng đủ để cô tiếp nhận và sắp xếp lại một số sự kiện xảy ra.
Điều đầu tiên khi ra viện là hẹn với Trầm Tu để hủy đi lễ đính hôn.
Người mang danh bạn trai kiêm vị hôn phu tương lai của cô sau khi nghe tin ánh trăng sáng của hắn về nước thì cũng để cô ra sau đầu luôn rồi.
Không biết hắn ta có biết cô bị tai nạn không nữa.
Sống một đời rồi, giờ sống lại cô mới cảm thấy bản thân kiếp trước thật ngu ngốc, vô dụng đến cỡ nào.
Đã bỏ lỡ bảo nhiêu khoảng khắc tươi đẹp, người thật sự yêu cô, sự nghiệp và niềm đam mê.
Giờ sống lại cô muốn làm lại từ đầu, trân trọng người bên cạnh, làm điều mình thích và tránh xa những người nên tránh.
"cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa mở ra một người đàn ông tiêu sái, cao hơn mét 8 nhưng hơi gầy, gương mặt sạch sẽ, mũi cao thẳng có thể dùng làm đường trượt được, làn da anh rất trắng, gương mặt thật sự xinh đẹp đến cả nữ giới cũng phải ghen tị với khuôn mặt này.
Vừa vào cửa mắt phượng xinh đẹp híp lại nhìn xung quanh phòng.
"Dọn xong rồi"
" Đã xong, có thể về được rồi.
À, anh đưa em qua công ty Trầm thị rồi lại phiền anh thêm 1 chuyến giúp em mang đồ về nhà trước nha." Cô phải đi gặp tên họ Trầm đó để hủy bỏ cái buổi lễ đính hôn chết tiệt kia mới được.
Chắc khoảng thời gian này hắn đang bị ánh tráng sáng né tránh, xa lánh, hẳn là đang khó chịu và lấy công việc để giết thời gian ở công ty.
Những câu chuyện tình cảm tổng đài điều viết như vậy mà.
Trầm Tu chính là người cao lãnh, lạnh lùng, vô tình chỉ một lòng một dạ với cô ấy.
Những nhân vật phụ các cô chỉ có thể làm nền và hi sinh để tô điểm thêm cho câu chuyện cẩu huyết của nhân vật chính.
Lúc thân thể cô đang trong trạng thái hôn mê Linh hôn cô bay qua bay lại khắp mọi nơi.
Trước mắt cô hiện lên một cánh cửa phát ra ánh sáng do tính tò mò mà cô đã mở ra và đi theo luồng ánh sáng đó.
Đi một lúc lâu thấy một thành phố hiện phía trước.
Cô bước trên đường đuổi theo luồng ánh sáng đó và đến một nhà trọ nhỏ, bước vào trong nhà cô thấy một cô gái ngồi phía trước đang tập trung gõ bàn phím.
Không biết lí do gì mà nguồn ánh sáng đó kéo đến đây rồi biến mất.
Do cũng chỉ là linh hồn nên cô không lo bị người khác nhìn thấy, đi đến gần bên bàn cô gái kia ngồi, cô hơi cúi người xuống để xem cô gái kia đang làm gì mà chăm chú vậy.
Nhìn gần đập vào mắt cô là tiêu đề chương 145: " Cô bị cưỡng hôn" thật k1ch thích mà.
Đây hẳn là tiểu thuyết ngôn tình nào đó, lại lướt xuống cô thấy ngay nôi dung: "