Vì vậy tôi quyết định mời họ ăn cơm sau khi Trì Thần quay lại.
Trên đường trở về, tôi cứ suy nghĩ mãi.
Có phải bố của Trì Thần làm việc ở công trường không?
Gia cảnh cậu ấy không tốt, thảo nào bố mẹ phản đối cậu ấy học ngành này.
Mẹ tôi luôn nói rằng học nghệ thuật và TDTT là tốn nhiều tiền nhất, sau này cũng khó tìm việc.
Càng nghĩ tôi càng lo lắng.
Buổi tối, tôi gửi tin nhắn cho Trì Thần.
[Bố cậu thế nào rồi, không sao chứ?]
[Trương Vũ kể cho cậu nghe rồi à?]
[Ừm.
]
Nghĩ một lúc, tôi tiếp tục nhắn.
[Nếu cậu có khó khăn gì thì nói với bọn tôi, bọn tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.
]
Sau khi xem tin tức, thấy có rất nhiều công dân đi chuyển gạch bị thương, cả đời đều không thể làm việc được nữa, sau đó còn phải đối mặt với 1 khoảng viện phí rất lớn.
Trì Thần phải làm sao bây giờ?
Cậu ấy học thể thao, chắc là kiếm tiền rất khó khăn.
Kết quả, cậu ấy rep lại một dấu: [?]
C.
hết rồi, cậu ấy nhất định là cảm thấy ngại rồi.
Đó là điều bình thường, rất dễ hiểu.
[Chuyện là, thật ra, tôi được trả tiền nhuận bút rồi, nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể…] tôi đắn đo một lúc lâu, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.
Cậu ấy rep lại: [Đừng nghe Trương Vũ nói bừa.
]
[Ơ! ]
[Cuối tuần tôi sẽ về.
]
[Ừm, tới lúc đó tôi sẽ mời các cậu ăn cơm.
]
29.
Cuối tuần khi Trì Thần quay lại, tôi mời bọn họ đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại ăn thịt nướng.
Lấy được tiền nhuận bút, tôi gửi tiền về cho mẹ, lần đầu tiên bà ấy mặt mày rạng rỡ khen tôi.
“Mẹ biết ngay Triều Triều nhà chúng ta rất có tài năng mà.
”
“Mẹ nói với dì Lưu là con viết tiểu thuyết, bà ấy còn không tin, còn nói sợ là con bị lừa.
”
“Hôm nay mẹ nói với bà ấy là con chuyển tiền nhuận bút cho mẹ rồi, dì Lưu của con rốt cuộc cũng tin, còn không ngừng khen con đó.
"
“Mẹ đúng là không tốn công nuôi con, còn biết kiếm ra tiền, so với bố con còn giỏi hơn.
”
Mẹ tôi gửi rất nhiều tin nhắn thoại cho tôi, khen tới nỗi tôi cũng cảm thấy ngại.
Lúc ăn thịt nướng, tôi ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thực chất rất vui vẻ.
“Đang nhắn tin với ai thế” Trì Thần đẩy thịt heo quay tới trước mặt tôi, “Thịt heo quay sắp nguội rồi.
”
“À, tôi đang nhắn tin với mẹ” tôi cười nói.
“!.
” cậu ấy nhìn tôi, cũng cười nhưng không nói gì cả.
“Bớt ăn kem lại.
” nhìn thấy tôi lấy một ly kem to, Trì Thần liền cau mày.
“Tại sao?” tôi ngẩng đầu lên hỏi cậu ấy.
“!.
” cậu ấy thở dài một hơi “Không phải lần trước bị đau sao?”
Ý thức được cậu ấy nói lần trước là khi nào, mặt của tôi liền đỏ lên.
Cậu ấy lặng lẽ đẩy ly kem cho Trương Vũ và gọi đồ uống nóng cho tôi.
Lúc này, tôi chợt cảm thấy cậu giống hệt bố tôi vậy.
Ăn xong, Trương Vũ nói muốn đi dạo mua một ít quần áo và giày thể thao, vì thế 5 người chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi dạo trong trung tâm thương mại.
3 người bọn họ đúng là điên cuồng mua sắm, không ngừng thử giày và quần áo ở cửa hàng Adidas khiến nhân viên bận tới choáng váng đầu óc.
Tôi ngồi bên ngoài đợi bọn họ.
Chỉ có một mình Trì Thần ngồi với tôi, không đi thử đồ.
Tôi đương nhiên biết nguyên nhân, cậu ấy không có tiền.
Nhà cậu ấy rất nghèo.
Chắc chắn là do tiền viện phí mà sầu muộn rồi.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy thương xót.
“Ra ngoài đi dạo đi” Trì Thần đưa ra