Một ngày nọ tôi nhận được một cuộc gọi từ dì Lưu, điều này khiến tôi hơi bất ngờ.
“Không muốn nghe thì không cần nghe”.
Trì Thần nhìn tôi rồi nói.
“Vâng.”
Về sau, những lúc Trì Thần không phải tập luyện, tôi đều ở cùng với anh.
Mẹ tôi tìm được việc làm thu ngân trong siêu thị vậy nên tính ra tôi và Châu Mộ không còn quan hệ gì nữa.
Cho nên khi nhận được cuộc gọi của dì Lưu, tôi hơi khó hiểu.
Đã rất lâu rồi tôi không gặp Châu Mộ.
Lần thứ hai mẹ cậu ta gọi điện thoại cho tôi, lần này tôi bắt máy.
Bà ấy nói Châu Mộ ốm rồi.
“Triều Triều, gần đây cháu có bận không?” Trước giờ tôi chưa từng thấy bà ấy dùng kiểu giọng dè dặt như vậy khi nói chuyện với tôi.
“Cũng bình thường ạ”.
“Vậy cuối tuần này sang chỗ dì nhé, lâu rồi không được gặp cháu.”
“Cuối tuần cháu có chút việc bận.” Tôi không muốn đi nên đã trực tiếp từ chối.
“...“ Đầu bên kia đột nhiên im bặt, “Châu Mộ bị bệnh rồi, cháu về gặp nó đi.”
“Coi như dì cầu xin cháu.” Bà ấy vừa nói xong, giọng như nghẹn lại.
Tôi cảm thấy tình hình có vẻ không ổn cho lắm.
Bà ấy đã khóc lóc bao giờ đâu, từ trước đến giờ đều là dáng vẻ thượng đẳng, cao ngạo ấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối tuần, tôi quyết định đến nhà Châu Mộ.
Tôi nghe mẹ nói mới biết được công ty nhà đất của chú Châu gặp vấn đề, xảy ra nhiều khủng hoảng.
Năm nay giá phòng giảm mạnh theo phản ứng dây chuyền, công ty nhà đất cũng không sống tốt.
Tôi cũng không hiểu lắm và cũng không có nhu cầu tìm hiểu thêm, chỉ biết nhà họ thật sự gặp khó khăn.
Khi tới nhà Châu Mộ, mẹ cậu ta gầy đi trông thấy, cho dù vẫn là cách trang điểm ăn mặc như trước, nhưng chẳng có chút tinh thần nào.
“Triều Triều, cháu đến rồi.” Bà ấy chưa bao giờ nhiệt tình chào đón tôi như vậy, khiến cho tôi vừa nơm nớp lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy Trì Thần ở phía sau tôi thì tia sáng le lói trong đáy mắt dường như lại tắt ngấm.
“Vâng.” Thời khắc này tôi đột nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng.
Thương thay cho người phụ nữ từ chốn phồn hoa đến lúc suy tàn, cũng chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi.
“Bạn trai của Triều Triều đến đây ngồi đi.” Bà vẫn giữ phong thái nữ chủ nhân tiếp đón chúng tôi.
Sau đó xoay người, đưa tôi lên trên lầu.
“Châu Mộ nhốt mình trong phòng, một tháng rồi chưa chịu ra ngoài, dì đưa gì vào cũng đều không ăn...” Nói xong, giọng bà nghẹn lại, kìm nén cảm xúc, bà tiếp tục nói: “Triều Triều, dì...!trước đây đều là dì không đúng, cháu có thể giúp thằng bé được không, nó không ra ngoài, nó thật sự không ra ngoài, dì lo lắm, một câu cũng không nói, cũng không chịu mở cửa...”
“Nó mà...!ch.ết ở bên trong, dì chắc… dì cũng không biết biết mất.”
“Nó thật sự rất thích cháu, là dì không đúng...!Cháu vào gặp nó, khuyên nó...!“
“Đều là tại dì làm sai, chỉ cần nó còn sống, chuyện gì cũng đồng ý với nó, cháu bảo thằng bé...!“
...
Nói xong, nước mắt bà tuôn rơi lã chã.
Tôi gõ cửa.
Nhưng không khó khăn như tôi nghĩ, không bao lâu sau Châu Mộ đã mở cửa.
Cậu ta ăn mặc chỉnh tề, cũng không tiều tụy như tôi đoán.
Cậu không nói chuyện, mở cửa cho tôi xong, liền quay lại bàn viết cái gì đó.
Tôi đến gần thì thấy, hóa ra cậu ta ghi chép các môn cấp 3.
Từ Toán đến Lý rồi lại Hóa.
Từng câu từng chữ đều được viết nắn nót, toàn là trọng điểm.
Đã viết được mấy bản thật dày.
Đầu mỗi quyển vở đều viết một câu: “Tôi và Triều Triều của tôi nhất định phải đỗ cùng một trường đại học!”
Trong nháy mắt, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
“Đừng viết.” Tôi lấy bút của cậu, “Châu Mộ, đừng viết nữa.”
“Cậu là ai?” Cậu ta ngẩng đầu hỏi tôi.
Lòng hơi hồi hộp.
“Tôi là Lý Triều Triều.”
“...” Đáy mắt cậu hiện lên chút cảm xúc, rất nhanh lại biến mất, “Cậu không phải.”
“Châu Mộ, là tôi.”
“Cậu không phải...!” Vẻ mặt cậu bình tĩnh, “Tôi không cho phép, cậu ấy sẽ không dám bước vào cửa chính.”
“Cậu ấy chỉ biết lén lút đi vào từ cửa sổ, sau đó lại lén đi ra.”
“...” Tôi sững sờ ngồi đó.
“Xem ra, cậu không phải, cậu ấy chỉ biết cãi nhau với tôi, còn cậu thì không.”
“Châu Mộ, đừng như vậy.” Bộ dạng này của cậu ấy, tôi thật sự không nhìn được nữa.
Thiếu niên hăng hái