Dù biết năng lực của bản thân đến đâu nhưng tôi vẫn không tránh khỏi tự ti.
Tới bây giờ, tôi mới nhận ra cái gọi là dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình thật ngớ ngẩn và ngây thơ.
Những con người cao quý ngay cả lời mỉa mai cũng ưu nhã như vậy.
“Vâng, cháu hiểu rồi”.
Tôi hạ giọng nói.
Sau đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bố tôi.
Ông ấy đứng ngay trước mặt tôi, tay còn cầm theo một chiếc ô đang nhỏ giọt vì bị dính nước mưa.
Ông im lặng nhìn về phía tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự bất lực của một người đàn ông trong mắt bố.
Ông ấy rất thương tôi, cũng rất đau khổ.
“Bố”.
Tôi liền đứng dậy.
Trong phút chốc, nước mắt tôi như đang chực trào ra.
“Ngoài… ngoài trời đổ mưa rồi”.
Bố tôi ngay lập tức thay đổi biểu cảm rồi đưa ô cho tôi, chiếc ô còn lại che cho dì Lưu.
“Mưa rồi sao? Vậy tôi phải về nhanh mới được, lão Châu chắc cũng sắp về đến nơi rồi.
Chúng ta đi thôi.” Dì Lưu đứng dậy, vẫn giữ nguyên nụ cười đó và bước ra ngoài.
“Được.” Bố tôi đi theo dì Lưu ra ngoài, đến cửa bỗng quay đầu nhìn tôi, nói: “Mau về kí túc xá đi.
Đến nơi thì nhắn tin cho bố.”
“Vâng.”
Đợi bố rời đi, tôi suy nghĩ vài giây rồi gọi điện thoại cho Châu Mộ.
Tôi định nói chuyện xảy ra hôm nay cho cậu ấy biết, ít nhất cũng phải hỏi cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng hôm đó tôi đã bảo cậu ấy chuyển phát nhanh đi, kiện hàng đó không phải giành cho cậu ấy, tại sao dì Lưu lại biết được?
Kết quả cậu ấy lại một lần nữa cắt ngang ý định của tôi.
Lúc sau gửi cho tôi một câu: “Chưa thi qua CET cấp 4 thì không được gọi điện thoại cho tôi, quên rồi sao?”
Não tôi chợt trở nên trống rỗng.
Lặng đi một lúc, tôi lại cảm thấy thật nực cười.
Tôi cười nhạo chính bản thân mình giống như một đứa ngốc.
Tôi tắt điện thoại, bước ra ngoài như một cái xác không hồn.
Vừa mới đi tới cửa —
Đột nhiên có một vài dáng người cao lớn bước vào, tôi hơi mất tập trung nên không kịp tránh, cà phê của họ đổ thẳng lên người tôi.
13.
“Nhìn đường đi… em gái”.
Một nam sinh thở dài.
“Xin lỗi… tôi không để ý” Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện những nam sinh này đều mặc áo phông thể thao, tóc vẫn còn ướt, không biết là mồ hôi hay do nước mưa nữa.
“Cà phê đổ hết rồi.”
“Xin lỗi”.
Tôi vội vàng xin lỗi, luống cuống lấy giấy từ trong túi ra chuẩn bị lau giúp họ.
Kết quả là lúc tôi lấy được giấy xong, son và phấn đều theo đó lăn ra ngoài.
Tôi liền cúi xuống nhặt đồ, nào ngờ lúc đứng lên lại đụng phải khay đựng đồ uống.
Cuối cùng cốc cà phê còn lại cũng bị đổ lên đầu tôi.
“Cẩn thận…”
“Không sao chứ?” Tôi được một ai đó kéo lại mới không bị trượt ngã.
Tôi đứng ngơ ra.
Lúc này bộ dạng của tôi trông vô cùng thảm hại.
Váy tôi bị đổ cà phê, đầu cũng vậy, đồ dùng thì bị rơi vãi khắp sàn.
Một