Buổi tối phải tập luyện dưới mưa xong liền chạy đến quán cà phê trú mưa.
Vận động viên vất vả thật đấy.
Tôi không biết nói gì nên chỉ có thể im lặng nghịch điện thoại.
“Về đến KTX chưa??”
Người nhắn tới là bố tôi.
“Rồi ạ”.
Tôi không muốn làm bố phải lo lắng thêm nữa.
Màn hình liên tục hiện dòng chữ “đối phương đang nhập…”, tôi tự nhiên thấy rất bối rối.
Tôi cứ nghĩ bố sẽ nói cho tôi rất nhiều chuyện nhưng những gì tôi nhận được lại là dòng chữ “Nếu không đủ tiền sinh hoạt cứ nói với bố, đừng sợ gì cả.
Con còn có bố”.
Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng, tôi bỗng bật khóc.
Tôi không biết bố tôi đã nghĩ về điều đó bao lâu trước khi xóa tất cả và cuối cùng lựa chọn để tránh đề cập đến nó, chỉ để tôi không cảm thấy sợ hãi.
“Dạ vâng.” Tôi nhắn lại cho bố.
“Còn đau không?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tôi giật mình đến mức nước mắt ngừng rơi, đến khi tôi nhìn lên thì thấy cậu cũng đang nhìn tôi.
"Không."
“À vừa rồi hết bao nhiêu?”
“Tôi không biết.” Cậu lười biếng ngồi trên sô pha, ngả người ra sau.
“Quẹt thẻ”.
"Vậy thì ..." Tôi tính nhẩm, "Tôi sẽ trả cậu 700 tệ."
"..." Cậu ấy không nói gì cả.
Tôi chuyển tiền trực tiếp cho cậu ta.
Nhìn vào tên wechat chỉ có một chữ cái "T-".
Có lẽ là chữ cái đầu của tên cậu.
Tôi muốn ghi thêm chú thích gì đó nhưng nghĩ đến việc sau khi chuyển tiền chúng tôi chẳng có chút liên hệ gì trong tương lai nên lại thôi.
15.
Khoảng mười phút sau, mưa tạnh.
Tôi đến quầy thu ngân để mượn một chiếc ô, chuẩn bị rời đi.
“Bây giờ cậu về KTX không sợ sao?” Trì Thần đột nhiên nói.
Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra giờ đã là 11 giờ.
Tôi không nhịn được mà thở dài, KTX của tôi vốn nổi tiếng nghiêm khắc.
“Để chúng tôi hộ tống em gái về cho.” Cậu bạn đối diện đề nghị.
“Đúng rồi đó, trời tối xuống núi rất nguy hiểm mà nhất là con gái nữa.”
Tôi… tôi thực sự cảm thấy xấu hổ về điều này.
Vì tôi đâu biết bọn họ.
Vừa định mở lời từ chối.
“Đi thôi.” Trì Thần cầm điện thoại đứng lên.
Tôi đi xuống núi cùng bọn họ trong sự thấp thỏm...
Đường xuống núi tuy có đèn đường nhưng lại có cầu thang và nhiều ngã rẽ, quả thực có chút kinh hãi.
May mắn thay, tôi đã đi cùng họ.
Ba người con trai đi trước mặt tôi, Trì Thần lười biếng châm điếu thuốc rồi chậm rãi đi ở phía sau.
Đến cửa KTX, Trì Thần đưa mắt ra hiệu cho một cậu bạn.
“Lão