Sau một hồi lâu trấn an cuối cùng Lạc Anh cũng có thể bình tĩnh lại, cô vẫn được Hoắc Kinh Vũ ôm chặt trong lòng, Lạc Anh vùi đầu vào ngực hắn hai tay vòng qua eo hắn, ngồi yên tĩnh, Hoắc Kinh Vũ vuốt vuốt tóc cô, bây giờ hắn còn hơi run run, vài phút sau hắn mới dịu giọng cất lời: “ Lạc Lạc, đừng rời bỏ anh được không,...đừng ly hôn được không “.
Lạc Anh thoát ra khỏi vòng tay hắn, hai tay cô đặt trên hai bên má hắn, kiên định nói “Em không muốn ly hôn nữa,...Chồng à, chúng ta vẫn sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhé,...dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng cãi vã, đừng ly hôn, được không? “
Hoắc Kinh Vũ hẫng đi một nhịp, cô không muốn ly hôn nữa,...phải cô vừa nói là sẽ không ly hôn nữa,...Còn điều gì hạnh phúc hơn nghe câu nói này của cô.
Hoắc Kinh Vũ hôn nhẹ lên môi cô tuy chỉ là hôn bên ngoài nhưng lại triền miên thật lâu, sau đó hắn từ từ lùi lại rồi gật gật đầu, Hoắc Kinh Vũ cười tươi khiến Lạc Anh cũng bất giác cười theo, cô chính là yêu hắn vì điều này, cô tự hứa với bản thân mình sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra giữa hai người nữa, những chuyện không vui ở kiếp trước bây giờ cô đều muốn quên đi hết, muốn cùng người đàn ông này làm lại từ đầu.
Không nói không rằng, Lạc Anh tiến lại hôn lấy Hoắc Kinh Vũ cánh lưỡi nhỏ từ từ tiến vào bên trong khoang miệng hắn, cô nhắm chặt mắt mình muốn dùng chính nụ hôn này để dỗ dành, xin lỗi người đàn ông.
Cô hôn sâu sâu hơn, nụ hôn của cô ngọt ngào khiến Hoắc Kinh Vũ thả hồn mà tận hưởng, tay hắn ôm chặt eo cô sau đó chuyển khách thành chủ hôn mạnh lại cô, nụ hôn hắn bá đạo, còn mạnh mẽ như thể muốn chiếm đoạt, nghiền nát cô ra, Lạc Anh gì chặt cổ hắn cô không đấu lại người đàn ông này nên ngoan ngoãn ngồi im để hắn hôn lấy mình, hôn càng lúc càng sâu cánh lưỡi đi vào như muốn quấn lấy cuốn họng cô mà la li3m, đột nhiên hắn ngừng đột ngột hé mắt nhìn Lạc Anh vài giây rồi đẩy nhẹ người cô ra, lo lắng vội vội vàng vàng đưa mắt kiểm tra khắp cơ thể cô: “ Ban nãy có làm em bị thương không, có phải là làm em đau rồi không,....trả lời anh “.
“ Không có, em không sao, chồng à, anh đừng lo nữa “.
Hoắc Kinh Vũ lần nữa ôm lấy cô, cái ôm lần này chặt hơn, ấm áp hơn, cũng có cảm giác an toàn hơn.
Chưa bao giờ Hoắc Kinh Vũ cẩm thấy sợ hãi đến mức này, hắn vẫn luôn rất yêu cô, vẫn luôn lo lắng vì cô, nhưng hôm này lại càng thấy yêu cô hơn, cũng lo lắng, cho cô hơn,...
Đúng là khi yêu, tình yêu luôn khiến người ta trở nên hèn mọn, khiến con người ta từ mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến người ta có thể từ người xấu trở nên tốt đẹp cũng có thể từ người tốt vì yêu mà trở nên xấu xa, khiến một người bao dung trở nên ích kỷ,...tình yêu dù có một thứ tốt đẹp thế nào đi nữa nhưng nó vẫn chính là một liều thuốc độc mà thứ thuốc độc này lại làm con người ta vì muốn có được mà tự nguyện để bản thân mình trúng độc, là một loại thuốc độc không có thuốc giải...cách giải độc duy nhất chính là dùng sinh mạng của chính mình để yêu.
Tình yêu của Hoắc Kinh Vũ chính là loại thuốc độc đó còn Lạc Anh chính là liều giải độc duy nhất của hắn.
Hoắc Kinh Vũ để có được ngày hôm nay hắn đã có một quá khứ vô cùng tệ, lúc trước hắn không được