Hôm nay Hoắc Kinh Vũ quyết định ở nhà để chăm sóc cho người phụ nữ đêm qua bị hắn rút cạn tinh lực, vì lo cho Lạc Anh mà không nỡ rời khỏi cô, mọi công việc ở công ty đều giao hết cho A Lưu giải quyết, mấy cuộc họp cổ đông gì đó cũng hủy hết trong đầu hắn bây giờ chỉ có sức khỏe của cô là quan trọng nhất.
Ngồi ở bàn ăn, Lạc Anh túy gương mặt đã rạng rỡ trở lại nhưng bên dưới hạ [email protected] vẫn còn đau, đến cả nhấc chân cũng khó, để di chuyển đều là Hoắc Kinh Vũ bế đi.
“ Ăn nhiều vào “, Hoắc Kinh Vũ gắp hết món này đến món khác ngập vào bát cô, Lạc Anh ăn đến khó thở nhưng vẫn bị hắn ép ăn nữa lại ăn nữa.
A Lưu bước những bước chân dài đi thật nhanh vào, nghiêm túc nói: “ Hoắc tổng, tôi đã điều tra chuyện tối qua không liên quan đến cô Đường mà là một người khác!.
”
Lạc Anh bất giác ngưỡng đầu nhìn xem biểu hiện của Hoắc Kinh Vũ thế nào, thứ cô nhìn thấy chính là một sự lạnh lẽo thấu xương từ trong đáy mắt đang chăm chăm vào A Lưu, tuy không phải là nhìn cô nhưng cô cũng thấy sởn cả gai ốc.
“ Là Lam Điệp “
Lam Điệp chính là người phụ nữ hôm đó đã chặn không cho Lạc Anh mang cơm vào công ty, cô ta cũng có một suy nghĩ không đứng đắn với Hoắc Kinh Vũ, chuyện này hắn cũng đã nhìn ra từ lâu nên đối với cô ta vốn đã lạnh lùng lại còn xa cách, lạnh lùng hơn.
Hoắc Kinh Vũ híp mắt, nghiến chặt răng rồi gật đầu một cái ra hiệu cho A Lưu rời đi.
Hắn lại xoay người như không có chuyện gì mà gắp tiếp thức ăn cho Lạc Anh, Lạc Anh nhìn chỗ thức ăn hắn gắp mà mắc nghẹn, cô xoa xoa cái bụng đã phình to vì quá no bên dưới, Lạc Anh hơi nhoài người về phía trước cô đẩy cài bát đã đầy ự đồ ăn của mình về phía hắn, nũng nịu: “ Chồng à, em no rồi “
Hoắc Kinh Vũ khi nghe thấy cô liền dịu mắt xuống, tay cũng ngừng động
“ Ăn có bao nhiêu đâu mà no, ngoan, ăn thêm vài miếng “
Lạc Anh bĩu môi lắc lắc đầu thật mạnh, hai tay cô ngăn không cho Hoắc Kinh Vũ tiếp tục gắp nữa, mặt bày ra vẻ đáng thương: “ Em ăn không nổi nửa “.
“ Được rồi, khi nào đói lại thì nói anh “, Hoắc Kinh Vũ nắm lấy tay cô xoa xoa trên mu bàn tay, có hơi lạnh.
Lạc Anh nhìn hắn thở dài bất lực cô vừa ăn xong bụng vẫn còn no càng vậy mà hắn đã lo đến chuyện cô đói lại, đây là đang muốn nuôi heo sao.
Ngồi trong phòng sách, chồng thì bận bịu với đống giấy tờ trên bàn, vợ thì vui vẻ cầm điện thoại liên tục cười mĩm, Lạc Anh không ngớt tay bấm gửi cho An Nhiên vô vàng tin nhắn.
“ Đêm qua mình lo cho chồng mình quá nên không để ý đến biểu cảm của cô ta cho lắm “
“ Mình nói cậu biết, cô ta tức đến nỗi muốn bốc khói, cái mặt đen xì lại như nhọ nổi vậy,!.
haha “, An Nhiên thả icon cười ra nước mắt.
Lạc Anh bật cười nhưng không thành tiếng, cô nhìn lên trần nhà suy nghĩ xem gương mặt như nhọ nồi thì trông thế nào, tự nghĩ rồi tự mình cười lấy.
“ Thật sao,! mình cũng muốn xem “, Lạc Anh thả kèm một icon mặt tiếc nuối.
“ Thật, bây giờ nhắc lại mình còn thấy hài,! haha! ”Tuy không thể gặp trực tiếp không thể nhìn bộ dạng buồn cười của An Nhiên thế nào nhưng có thể cảm nhận được cô ấy vô cùng vui sướng đối với chuyện này.
“ Mà này cô ta trông cũng có chút nhan sắc, cậu phải giữ chồng cậu cho chắc đó” , An Nhiên ngay lập tức nhắn thêm một câu.
“ Mình không cần giữ, tự anh ấy biết cách giữ mình rồi “, Lạc Anh mang theo tất cả sự tin tưởng khi nhắn câu này, nhắn xong cô còn lướt nhìn qua Hoắc Kinh Vũ đang bận rộn ở bên kia một cái.
“ Buồn nôn, đàn ông mà ai có thể chống lại được cám dỗ ngoài kia chứ, đêm qua có thể sẽ không có chuyện nhưng đâu biết được sau này thế nào, cậu phải lí trí một chút đừng có tin người quá, nhất là Hoắc Kinh Vũ “ , An Nhiên cứ như đi guốc trong bụng bọn đàn ông, lời này lại có thể chắc nịch như vậy.
“ Mình tin anh ấy, anh ấy là chồng mình mà, mình cũng sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào có thể động vào anh ấy dù