Hoắc Kinh Vũ ngồi bên giường nhìn Lạc Anh nẳm trên giường mặt trắng bệch, còn đang chuyền nước, đã một ngày một đêm, hắn chỉ ngồi mãi như vậy không màn ăn uống, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt gương mặt cô, đôi môi người phụ nữ khô cằn hắn sẽ dùng tăm bông chấm nước cho cô, vài tiếng lại thay cho cô một bộ đồ ngủ mới tuy chỉ nằm một chỗ nhưng không hiểu sao Lạc Anh lại chảy rất nhiều mồ hôi.
Hoắc Kinh Vũ thẩn thờ như người vô hồn mà nhìn cô bất động đến cả bà nội cũng không khuyên được hắn nhấp môi một chút đồ ăn hay nước uống nào, bà cũng rất đau lòng.
“ tiểu Vũ cháu phải ăn uống thì mới có sức chăm sóc cho tiểu Anh “.
“ Cô ấy không thể ăn cháu làm sao ăn được, Lý Trù mau đưa bà về nghỉ đi “.
Lý Trù không thể làm gì khác đánh nghe theo hắn.
Hai người họ vừa rời đi, Lạc Anh liền có ý thức, nơi giữa trán nhăn lại vì đau, miêng mấp máy khẽ gọi: “ Chồng à,! chồng “
“ Anh ở đây, Lạc Lạc “.
Hoắc Kinh Vũ ngồi thẳng lên giường nhìn đến cô, Lạc Anh từ từ mở mắt trong mắt cô bây giờ xung quanh đều hư ảo chỉ có hình ảnh của Hoắc Kinh Vũ là hiện ra rõ ràng nhất, gương mặt chứa sự mệt mỏi của người đàn ông gần hai ngày chưa chớp mắt dù là một chút.
“ Lạc Lạc, em có thấy đau ở đâu không? “.
Lạc Anh cười tươi lắc đầu, bàn tay cô chới với tìm tay hắn rồi nắm lấy, nhìn gương mặt cô không chút bất thường Hoắc Kinh Vũ mới dám thả lỏng cơ thể, sau khi cho gọi bác sĩ kiểm tra lại cho Lạc Anh chính tai nghe bác sĩ nói cô không sao nữa Hoắc Kinh Vũ mới thật sự an tâm.
Cả Hoắc gia nghe cô đã tỉnh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn những ngày qua cô bất tỉnh mỗi khi đối mặt với Hoắc Kinh Vũ là giống như đang đối mặt với diêm vương.
Lý Trù mang vào một bát mỳ trường thọ nghe nói là Lạc Anh rất thích ăn món mỳ này, bình thường vào lễ tết người ta mới hay ăn còn cô thì có ăn cả ngày cũng không chán.
Hoắc Kinh Vũ ân cần bón cho cô từng miếng từng miếng, còn cẩn thận bón thật ít để cô ăn dễ dàng hơn, Lạc Anh được ăn món mình thích vô cùng hạnh phúc mà ăn, ăn hết bát này lại muốn thêm một bát nữa, Lý Trù cũng đã nấu sẵn cho cô không ít có ăn thêm ba bốn bát nữa cũng được.
“ Còn muốn ăn nữa không? “, Hoắc Kinh Vũ nhìn dang vẻ cô đã ăn hết bát thứ hai nhưng vẫn còn muốn ăn nữa, hắn hỏi thì hỏi không đợi cô trả lời đã ra hiệu cho Lý Trù lấy thêm bát nữa.
Lạc Anh đương nhiên là muốn ăn nữa nhưng cô sờ xuống bụng mình chỉ mới nằm có hai ngày không vận động đã có mỡ bụng liền do dự: “ Hay là em không ăn nữa nhé, mỡ bụng xếp tầng rồi “.
Hoắc Kinh Vũ vỗ vỗ vào bụng cô đúng là hơi có độ nảy rồi, hắn khẽ cười: “ Không nhớ bà nội đã nói gì sao, phải ăn nhiều mới có sức sinh em bé, chẳng phải em muốn sinh em bé sao, vậy thì ăn nhiều