Một tuần đã qua, Tiểu Phong toan tính nghĩ được một phen làm cho Lucasta điên đảo mà phải rút lui.
Không ngờ cô nàng đã hoàn thành hết chồng sách trong hạn một tuần.
Sau đó cô ngủ liền một mạch từ tối đến trưa hôm sau.
- Không phải Lucasta bị tẩu hỏa nhập ma rồi chứ? - Bánh Bao nói.
- Tốt nhất là không phải vậy, hoặc không tớ sẽ cho tên kia một trận nhừ tử? - Bông Xù cau mày.
- Không đến nỗi thế đâu.
- Sherry phân trần.
Buổi chiều, cô sang nhà ông Augusta.
Chưa kịp chào đã bị ôm chầm lấy.
- Cậu không sao chứ? Không thành xác sống chứ? - Bông Xù cuống cuồng hỏi.
- Hơ hơ? Bình thường.
Tớ vẫn bình thường.
- Cô cười nói.
Bông Xù nhìn cô từ đầu đến chân.
Rõ ràng hai cái bọng mắt sưng lên như hai con gấu trúc là điều không thể chối cãi sự mệt mỏi của người bạn.
- Cậu đọc được hết đám sách đó sao?
- Ừ, sách có ích mà!
OO
- Cậu là siêu nhân! - Bánh Bao trố mắt nói.
Không ngờ cậu ta có thể kiên trì như vậy.
Cha của Tiểu Phong chuyển đến cho cậu một cây đàn piano.
Cô thích thú ngắm nghía cây đàn.
Cô đặc biệt thích nghe tiếng đàn piano, nhưng mà chẳng thuộc tên một bản nhạc nào.
Cô tò mò ấn một phím trên bàn phím, một tiếng tinh kêu lên.
- Cậu đừng chạm vào cây đàn của tôi! - Tiểu Phong cất giọng nói.
- Cậu biết chơi đàn piano sao? Quá tuyệt! - Cô reo lên.
- Tất nhiên! Từng đạt giải văn nghệ của trường.
- Giải ba thôi – Bánh Bao chen vào.
- Nhưng mà có mấy tiết mục hát với nhảy khác hay hơn, không phải ai cũng cảm thụ được nhạc cổ điển.
- Ngạc nhiên thật! - Sherry nói.
- Lợi hại! Tiểu Phong có thể chơi piano, Sherry có thể chơi vi-ô-lông.
Sao hai người không cùng hòa tấu nhỉ! - Cô phát biểu, giọng hớn hở.
- Ý hay đấy!
Bánh Bao tán đồng.
Sherry hơi ngượng ngùng, cô vừa muốn được chơi cùng Tiểu Phong, nhưng vừa sợ chưa đủ sẵn sàng để hòa tấu cùng cậu.
- Giờ không phải lúc.
Cậu muốn trốn nhiệm vụ nên đề xuất tôi chơi đàn phải không.
Người gì mà bụng dạ hẹp hòi.
Cô muốn bệnh quá, lúc nào cũng nhiệm vụ, nhiệm vụ.
Sherry lên phòng mình luyện đàn.
Bánh Bao đến câu lạc bộ của xóm cùng ông sau đó.
Bông Xù tập võ trong phòng.
Tiểu Phòng ngồi xuống bên cây đàn, cậu đệm đàn cho cô luyện lấy hơi.
Cô thiếu hụt hơi nghiêm trọng, dễ bị thở gấp.
Nguyên nhân của chứng thở gấp này có phần là do căng thẳng lâu dài và do chứng tự kỷ chăng? Suốt từ những năm tháng tiểu học đến giờ, cô không có một người bạn nào bên cạnh,cô tự nhận.
Cô biết mình rất vô tâm với những người xung quanh, nếu như không phải có cả những người bạn tiểu học cũng học cùng cấp hai thì có lẽ cô đã quên mất tên của mấy người họ từ lâu rồi.
Có điều giờ đây có sự khác biệt, cô có Bông Xù, Bánh Bao, Sherry, những người bạn tuyệt vời bên cạnh.
Cô bắt đầu nói nhiều hơn một chút, chia sẻ nhiều hơn một chút.
Luyện tập hơn một giờ đồng hồ nhưng kết quả không cải thiện là mấy.
Tiểu Phong không cho cô nghỉ ngơi một chút nào nữa, mà tiếp tục luyện tập.
Cậu chê ỏng chê eo đến tận từng chi tiết, từng từ ngữ đến nhịp điệu.
Cô hình dung mình là một con ngựa vằn ngu ngơ chẳng may sẩy chân xuống đầm lầy, liền bị con cá sấu hung tợn Tiểu Phong đớp lấy.
Cô lắc đầu lè lưỡi không muốn nghĩ đến.
- Tập trung vào.
Tiểu Phong đưa mười ngón tay đặt lên bàn phím, đàn lên từng nốt đồ, rê, mi, fa, son… Cô nhớ lại những lần mình phải lên bảng hát trong tiết âm nhạc.
Âm nhạc chính là tiết học ác mộng trong số các môn học, chính cô còn không dám nghe bản thu âm mình hát.
May mắn, cô giáo không bắt chẹp học sinh phải hát hay, nếu không có lẽ cô không bao giờ lên được lớp vì không đậu môn âm nhạc mất.
Dẫu sao, tiết học nhạc là tiết học mà cô cảm thấy mình dở tệ nhất trong số tất cả các môn.
Ông Augusta quyết định dạy cho lũ trẻ thuật dịch chuyển tức thời.
Tiểu Phong là người học nhanh nhất, cậu nhanh chóng làm chủ được thuật này và tỏ ra vượt trội.
Bốn người còn lại vật vã với ý nghĩ dịch chuyển.
Tối đến, cô sang nhà ông Augusta tiếp tục luyện tập thuật dịch chuyển tức thời cùng với Bông Xù trong phòng Bông Xù.
Nản, Bông Xù xuống dưới xem phim.
Cô không đi mà ở lại tập tiếp.
Sherry cũng ở trong phòng luyện phép thuật này, cô mơ mộng mình có thể sử dụng thuần thục dịch chuyển tức thời và sánh bước cùng Tiểu Phong.
Tiểu Phong trở về phòng, đi ngang qua phòng của Bông Xù thấy cô đang khua chân múa tay, liên tục chép miệng: “dịch chuyển, dịch chuyển”.
- Đồ ngốc như cậu tập cả đời cũng không được đâu!
Đồ đáng ghét! Cô tức giận, quyết không chịu thua.
Cô phải làm cậu ta chống mắt lên xem.
Cô gồng hết sức lên, cả người cô bỗng dưng cứng đơ.
Tiểu Phong hoảng hốt chạy đến chỗ cô, lắc lắc:
- Này! Này! Tỉnh dậy đi! Trả lời tớ!
Tức thì một luồng sáng lóe lên bao trùm căn phòng rồi vụt tắt.
Cô và Tiểu Phong biến mất.
Cô từ từ mở mắt.
Hiện ra gương mặt trắng trẻo của một cậu thanh niên.
Tiểu Phong dời khỏi cô.
Cô nhìn quanh:
- Đây trông không giống phòng của Bông Xù.
Chúng ta đang ở đâu thế?
- Câu này phải hỏi cậu mới đúng.
Cậu đưa tôi đi đâu?
- Khoan, tớ vừa dùng được thuật dịch chuyển tức thời sao?
- Dù không muốn tin nhưng cũng phải thừa nhận.
Cô nhảy cẫng lên vui sướng.
Chưa kịp vui trọn niềm vui này, “một gáo nước lạnh” tạt thẳng vào cô.
- Ngay cả đi đâu cũng không biết, cậu định về kiểu gì?
- Chuyện đó tớ cũng không biết.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh.
Trước mắt cô là một sân băng, và mọi người đang trượt pa tanh.
Cô bất giác hỏi: - Đây là đâu nhỉ?
Tiểu Phong không buồn chả lời câu hỏi ngu ngốc của cô.
Quay người bỏ đi.
- Cậu định đi đâu thế?
- Trượt pa tanh.
Cũng lâu không đến nơi này rồi.
- Thế còn chuyện về nhà thì tính sao?
- Họa cậu gây ra cậu tự lãnh đi.
Tất nhiên tôi muốn về nhà lúc nào chả được.
- Này! Chờ tớ với! - Cô chạy theo Tiểu Phong.
…
- Đeo giày như thế nào vậy? - Cô miễn cưỡng hỏi.
- Không biết cả đeo giày mà còn đòi trượt.
- Thì sao? Tớ muốn trượt được không, tên siêu đáng ghét! Cậu hẳn trượt siêu giỏi, thế nên dạy tớ với, nhé! - Đờ đẫn vài giây, Lucasta cười nhẹ, bởi cô chợt nhận ra mình đang học cách nói của Bánh Bao thường hay châm chọc Tiểu Phong là tên đáng ghét từ lúc nào không hay…
- Không rảnh.
- Tiểu Phong thủng thẳng trượt vào sân.
Người đâu mà hẹp hòi.
Đừng tưởng cậu không dạy thì tôi