Vết thương sau khi có thuốc chữa trị đã đỡ đau đi rất nhiều.
Martley cảm thấy thật thần kỳ, chỉ một lúc mà cậu không cần phải nằm úp xuống nữa, vết thương cũng đã khép miệng lại và đóng vảy.
- Thứ thuốc này thần kì thật đấy!
Cậu cảm thán nhìn Rilderle đang cất lọ thuốc đi.
- Mẹ kế đưa nó cho ta.
Mỗi khi ta bị phạt.
Chẳng cần Rilderle nói chi tiết thì cậu cũng hiểu tên nhóc này bị đối xử thậm tệ như nào.
Hẳn đó là lý do bọn họ thản nhiên khi thấy cậu bị hành hạ đến mức này.
Rồi Martley nhận ra, có vẻ cậu chủ nhỏ đang mở lòng với mình.
- Giờ chúng ta thân thiết hơn rồi đúng chứ?
- Ai thân thiết với ngươi? - Rilderle lạnh lùng đáp.
- Có thể cậu không tin nhưng tôi chính là món quà mà thần linh phái xuống theo mong ước của cậu.
Martley nói dối không chớp mắt, cậu nghĩ nếu thuyết phục không được thì đổi sang chơi hệ tâm linh thử xem.
Nhưng có vẻ kết quả không khả quan lắm.
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin chắc?
- Vậy cậu thực sự không có mong muốn điều gì sao?
Khi mẹ ra đi, ngay lập tức được cha nhận về nuôi dưỡng nhưng chẳng bao giờ được cha quan tâm.
Ông luôn nhìn ta với ánh mắt ghét bỏ.
Sau đó mẹ kế cùng em trai xuất hiện, họ bí mật ở phía sau cha hành hạ ta.
Dù cha cũng đoán ra được nhưng ông cũng chỉ nhắm mắt bỏ qua vì chẳng có bằng chứng nào cả và ông ta cũng lười không muốn quản.
Và ta cứ thế sống đến tận bây giờ...
Ánh mắt Rilderle tối đi, trong đôi mắt đỏ ánh lên sự tham vọng.
Ta khao khát được đứng lên trên tất cả, chỉ có như vậy thì ta mới không phải chịu sự hành hạ này nữa.
Cho dù lời nói của người phụ nữ ấy có đeo bám ta như một lời nguyền, ta vẫn muốn vùng vẫy thoát khỏi nó.
- Ngươi sẽ không phản bội ta chứ?
Rilderle lại gần, bàn tay nhỏ nâng cằm người đối diện.
- Tôi sẽ không.
- Vậy ngươi có thể chết vì ta không?
Cằm bị niết mạnh khiến Martley hơi cau mày.
Rõ ràng câu hỏi này chỉ cần một câu trả lời.
- Nếu như cậu muốn.
- Từ bây giờ, ngươi chỉ có một chủ nhân duy nhất.
Đó là ta.
- Vâng thưa chủ nhân.
Rilderle hài lòng với câu trả lời của cậu.
Tên nhóc đó xoay người bỏ đi.
- Dùng cái này đi, ta không muốn người của mình có bộ dạng xấu xí.
Martley chụp lấy lọ thuốc nhỏ.
Cậu xoa lên những chỗ bầm dập trên mặt, trong chốc lát những vết sưng đã đỡ đi rất nhiều.
Vì không biết nơi dành cho người làm nghỉ ngơi, Rilderle đã nhân từ cho cậu tá túc lại trong phòng ngủ của mình.
***
Một ngày mới bắt đầu, Martley cảm giác toàn thân đau đến không thể nhúc nhích.
Tuy đã dùng thuốc chữa thương nhưng cơ thể yếu ớt này vẫn không thể trụ được.
Nếu ngày thứ nhất ở đây làm cậu suýt mất mạng thì ngày thứ hai chính là ngày tra tấn cực hình.
Ngoài gồng mình gánh chịu những cơn đau, Martley còn phải tự mình dọn phòng, nấu ăn chuẩn bị đồ cho chủ nhân mình.
Rõ ràng là người phụ nữ độc ác kia đã để ý đến cậu, tuy không tự mình vạch trần cậu với đám người hầu, thì những kẻ phục vụ bên cạnh cũng sẽ loan tin bàn tán thôi.
Vfa đương nhiên dù có biết thì bà ta cũng nhắm mắt làm ngơ.
- Mẹ nó, đám người này cố tình làm khó mình.
Nhìn trước mặt là phòng vệ sinh bốc mùi, qua một lớp khăn che Martley nhịn xuống cơn buồn nôn.
Cậu cầm đồ rồi bắt đầu dọn dẹp, miệng không ngừng lẩm bẩm những thứ này không thể làm khó mình.
Vất vả lắm mới xong việc, Martley một lần nữa bị kéo đi phục vụ cậu chủ.
Ánh mắt Rilderle nhìn cậu rõ ràng chứa đầy sự ghét bỏ.
- Ngươi đừng có mong chạm vào người ta với cơ thể bốc mùi đó.
Trước khi Martley bị đá khỏi phòng, cậu nhận được lọ thuốc hôm qua Rilderle dùng.
Khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng tồi tệ của cậu cũng dần tốt hơn.
Trước gương, cơ thể nhỏ bé xuất hiện mờ ảo do hơi nước bốc lên.
Martley nhìn chính mình, vẫn là gương mặt ấy với phần tóc mái dài quá mắt có điều mặt cậu nhỏ nhắn hơn trước.
Có lẽ do vẫn còn là đứa trẻ.
Cơ thể gầy gò nhìn rõ được từng cái xương sườn.
Phần eo nhỏ chẳng có chút thịt thừa.
Phía sau lưng là những vết roi chằng chịt, dù đã đóng vảy nhưng nhìn vào vẫn khiến cậu rùng mình.
Martley tắm lâu hơn một chút vì cậu phải tránh để nước chạm vào vết thương.
Dẫu vậy, phần khó nhất vẫn là xoa thuốc.
Có vào chỗ mà cậu không thể chạm đến.
Một lúc lâu sau Martley mới bước ra khỏi phòng tắm.
Cậu mặc bộ quần áo dành cho người làm ở dinh thự, cũng phải nói đãi ngộ ở nơi nhà giàu nhất Đế quốc cũng thật khác biệt.
Quần áo cho người hầu cũng dùng loại vải tầm trung để may.
So với quần áo mà cậu mặc lúc mới đến, bộ đồ này thoải mái hơn hẳn.
- Chủ nhân, tôi vào đây.
Martley dường như đã quen với sự yên lặng của Rilderle mỗi khi ai đó gọi cửa.
Chủ nhân nhỏ bé của cậu đang tựa mình vào cửa sổ, tia nắng bên ngoài chiếu lên mái tóc trắng trông như chính nó đang tỏa sáng lấp lánh.
Hàng lông mi vừa dài vừa cong khẽ rung nhẹ theo từng nhịp hô hấp của người nọ.
Dù đang ngủ nhưng đôi tay nhỏ bé vẫn giữ lấy cuốn sách dày cộp.
- Dù chỉ ngủ thôi nhưng vẫn có thể đẹp như vậy.
Martley cảm thán với hệ thống.
[Hệ thống: Cậu đang ghen tị sao?]
- Có đẹp đến mấy thì cũng bị lu mờ khi ở cạnh nhân vật chính thôi.
Martley lại gần rồi gỡ cuốn sách mà Rilderle cầm trên tay, chợt tay của cậu bị siết chặt lấy.
Đôi mắt đỏ nhìn cậu đầy cảnh giác.
- Sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi.
Ánh mắt Rilderle dần trở lại bình thường, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu.
- Lần sau đừng chạm vào ta khi chưa có sự cho phép.
- Vâng thưa chủ nhân.
Vừa rời khỏi phòng, Martley thở dài một hơi.
Tim cậu vẫn