Lúc này, đầu cậu bắt đầu nặng như chì vì thiếu ngủ.
Hai mắt cay xè do phải nhìn màn hình quá lâu.
Cơ thể thì uể oải.
- Mình vẫn chưa đọc xong...!
Cậu nhìn mấy chương cuối trong tiểu thuyết.
- Chẳng muốn đến trường chút nào.
Drawy lầm bầm, nhưng cậu biết cơ thể mình đã quá sức để tiếp tục duy trì độ tỉnh táo.
Cậu dự định sẽ lại nằm ngủ giống mọi lần.
***
Drawy đến trường, vẫn là khung cảnh quen thuộc đó.
Trong dòng người tấp nập, chỉ có cậu một kẻ cô độc lạc lõng tại thế giới này.
Drawy nhìn lên bầu trời, một không gian chật chội và nhỏ bé và gần như bị che khuất bởi các tòa nhà cao tầng.
Vẫn là một màu xám xịt vì khói bụi, khí thải của xe cộ và những nhà máy công nghiệp.
Ngột ngạt và bức bối....đến mức không thể thở được...!
Cậu nhìn xung quanh, mọi người đều lướt qua nhau thật nhanh, vội vã phải chạy theo cuộc sống này.
Trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc khẩu trang, thứ giúp họ giảm lượng khói bụi khi hô hấp.
Buồn cười thật đấy, vì con người tự làm ô nhiễm bầu không khí trong lành rồi lại cố gắng tìm cách để họ không phải chịu ảnh hưởng từ những gì làm ra.
Cũng chẳng thể trách được khi những thứ con người làm ra lại vô cùng tiện lợi.
Nhưng còn những loài vật khác?
Con người gần như chỉ cứu những loài gần như đã không thể thích ứng với cuộc sống của họ.
Họ nghĩ làm như vậy sẽ khiến bản thân nhẹ nhõm hơn với những điều con người đã làm với thiên nhiên.
Vậy còn những loài vẫn đang quằn quại để cố thích nghi với cuộc sống này? Có lẽ con người sẽ chẳng nhận ra cho đến tận khi chúng cũng bắt đầu bỏ cuộc và biến mất.
Dẫu vậy thì Drawy biết cậu chẳng có quyền phán xét hay lên tiếng cả.
Cậu đang sống và là một con người trong thế giới này.
Hơn hết, một người như cậu sẽ chẳng làm được gì cả.
Những suy nghĩ cứ đấu tranh và phủ nhận lẫn nhau rồi dần trở nên bế tắc.
Drawy quyết định quăng nó ra khỏi đầu.
Cậu kéo ghế, ngồi xuống chỗ khuất nhất trong căn phòng.
Những tiếng xì xào của mọi người trong lớp ngày càng nhỏ dần...!
- Ai đã để quên đề cương ở lớp vậy? Có biết tôi đã mất công soạn nó như thế nào không? Thật là vô ý thức! Tất cả mau đem đề cương ra đây.
Vị giảng viên giận dữ quát ầm lên.
Bình thường ông sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến việc sinh viên có để ý đến tài liệu mà mình giao cho họ.
Nhưng hôm nay thì khác, tâm trạng ông khá tệ và muốn tìm một chỗ để trút giận.
Và nơi thích hợp nhất là lớp học.
Đúng vậy, vì nơi đó người nắm quyền lực cao nhất chính là ông.
Không phải tên trưởng khoa hay càu nhàu vì cách dạy của ông hay ban giám hiệu mà mỗi lần gặp ông phải theo sau nịnh nọt.
Nhìn những gương mặt có phần bất mãn nhưng vẫn sợ hãi và làm theo những gì vị giảng viên nói.
Tâm trạng ông dần tốt lên.
- Trời! Chẳng biết tên nào làm giảng viên tức giận đến vậy.
Đáng ghét thật đấy.
- Phải, liên lụy cả đến chúng ta.
Tên đó nên sám hối dần đi.
Một vài người thầm thì với nhau.
Việc bị người khác vô tình trút giận mặc dù không làm gì sai khiến họ cảm thấy bực mình.
Nhưng họ cũng đâu thể làm gì vị giảng viên đó - người quyết định điểm số của họ.
Và đương nhiên cơn giận của mọi người sẽ đổ dồn về kẻ gián tiếp khiến họ phải chịu trận cùng.
Từng người lần lượt bỏ tập đề cương ra trước mặt.
Giảng viên ngó qua hết một lượt, rồi ông dừng lại trước một người còn đang say ngủ.
"Cộc...cộc.." Drawy bị tiếng bàn tay gõ xuống bàn làm cho tỉnh giấc.
Cậu ngẩng mặt lên, gương mặt ngái ngủ vì chưa nghỉ ngơi đủ.
Trước mặt cậu là vị giảng viên với biểu cảm lạnh tanh.
Nhưng ánh mắt ông ấy như muốn thiêu đốt cậu trong cơn lửa giận dữ vậy.
Drawy liếc mắt nhìn xung quanh, mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về cậu.
"Thịch..thịch...thịch..."
Drawy cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, cậu bắt đầu hoảng loạn.
Trái tim đập nhanh đến phát đau.
Chuyện gì vậy? Sao mọi người lại nhìn mình? Sao giảng viên lại nhìn mình với ánh mắt đáng sợ như vậy?
Thấy Drawy vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, giảng viên nghiêm giọng nói:
- Đề cương của em đâu? Mang nó ra đây.
Đề cương?...!
Drawy nhớ ra điều gì đó, tim cậu đập nhanh hơn nữa, hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cậu không có nó, cậu đã bỏ quên đề cương ở lớp.
Và chẳng có ai thân thiết để nhắc nhở cậu.
Drawy định viện lý do để quên đề cương ở nhà.
Nhưng cậu không thể cất lên thành lời.
- Không có? Hay