Martley đi cùng với hai người đàn ông vào trong dinh thự, ánh mắt cậu đảo liên hồi.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nơi lộng lẫy như vậy, mỗi nơi trong dinh thự đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ.
Hành lang mà cậu đi cũng có rất nhiều câu cột được chạm khắc tỉ mỉ.
Ngoài ra trần nhà đều được trang trí bằng đá cẩm thạch.
Đến khi chân của Martley bắt đầu mỏi do lâu rồi chưa vận động nhiều như vậy thì cậu cũng đã đến sảnh chính.
Khỏi phải nói đến sự hào nhoáng trong căn phòng rộng lớn này.
Sau tất cả thì nó đều muốn nói lên rằng chủ nhân của dinh thự có địa vị như thế nào ở Đế quốc.
- Quả là vinh hạnh cho kẻ tầm thường này khi được gặp lại người, thưa phu nhân Edric.
Trước mặt Martley, một người phụ nữ xinh đẹp đang đợi ở đó.
Trang phục mang phong cách Rococo giống những quyển sách mà cậu đã từng đọc.
Chiếc váy màu đỏ rượu với những họa tiết màu vàng đầy phức tạp mang vẻ đẹp lộng lẫy cùng những món trang sức đắt tiền làm tăng sự cao quý cũng như khẳng định quyền lực của người phụ nữ ấy.
Dù đã dùng quạt che đi nửa dưới khuôn mặt nhưng vẻ đẹp sắc sảo kia cũng khiến người khác hiểu được phần nào tính cách của bà ta.
- Lâu rồi mới gặp lại.
Ngươi có mang đứa trẻ như ta yêu cầu chứ?
- Vâng thưa phu nhân.
Đứa trẻ này đáp ứng đủ tiêu chuẩn của người ạ.
Nói rồi người đàn ông kia tránh sang một bên.
Martley có thể cảm nhận rõ ánh mắt dò xét của phu nhân Edric trên người mình.
Dường như hài lòng, bà ta lên tiếng:
- Ngươi tên là gì?
- Martley, thưa phu nhân.
Học theo người đàn ông kia, Martley vừa cúi người vừa giới thiệu bản thân.
Cậu có thể nhìn thấy thanh thông báo chỉ số thiện cảm của bà ta với mình đang tăng lên.
Ngoài ra, cậu cũng có thể thấy một số thông tin của người này nhờ vào hệ thống.
- Từ bây giờ ngươi sẽ chăm sóc cho đại thiếu gia nhà Edric.
Phu nhân Edric nói xong, cánh cửa của đại sảnh liền mở ra.
Bước vào là một cậu nhóc bước vào.
Martley nhìn thông tin của đứa trẻ đó, cậu thoáng ngỡ ngàng.
Màn hình của hệ thống lúc này hiện lên.
[Nhân vật phản diện: Rilderle Edric
Con trai cả của nhà Edric.
Tuổi: 8
Điểm thiện cảm: - 1
Thông tin chi tiết:???]
Mình gặp Rilderle khi anh ta mới 8 tuổi.
Năm vào học viện là 15...!
Martley nhìn thông tin trên màn hình của hệ thống.
- Này hệ thống, phần thông tin chi tiết sao lại bị ẩn đi vậy?
[Hệ thống: Những nhân vật quan trọng trong truyện đều bị ẩn phần thông tin này.
Khi nào độ thân mật đạt yêu cầu, phần thông tin đó sẽ hiện ra.]
- Rắc rối thật đấy.
Trong khi đang trò chuyện với hệ thống, Martley nhận ra có ánh mắt đang nhìn cậu.
Cậu quay sang hướng có ánh nhìn đó.
Một cậu bé chừng 7,8 tuổi với mái tóc trắng được buộc gọn gàng ở sau bằng một sợi ruy băng màu xanh lam.
Làn da trắng hồng khác hẳn với màu da trắng nhợt nhạt của Martley.
Gương mặt nhỏ nhắn vì còn nhỏ nên hai má hơi phính ra.
Sống mũi thẳng cao, đôi mắt đỏ tựa như những viên đá ruby xinh đẹp.
Tóc trắng, mắt đỏ khiến người ta liên tưởng đến một bé thỏ trắng dễ thương.
Nhưng đôi mắt ấy đang lạnh lùng quan sát cậu, khí chất toát ra đầy cao quý không giống những đứa trẻ cùng tuổi.
- Rilderle, con hài lòng với tên người hầu này chứ?
Ánh mắt Rilderle rời khỏi người Martley, hắn nở nụ cười như một đứa trẻ nhận được món quà yêu thích:
- Vâng, con rất hài lòng..thưa phu nhân.
Lúc này Martley nhìn lên thanh thông báo điểm thiện cảm của Rilderle.
Đệt! Sao lại âm điểm? Tôi còn chưa làm gì...!
Cậu nhìn tên nhóc đó bên ngoài thì tươi cười trong khi độ thiện cảm đối với cậu ngày càng tụt xuống.
Cái tương lai khiến nhân vật phản diện được hạnh phúc của Martley trở lên tối tăm lạ thường.
- Nếu được Rilderle chấp thuận thì từ bây giờ hãy chăm sóc cho thiếu gia thật tốt.
Phu nhân Edric nói rồi rời đi cùng đám tùy tùng.
Hai người đàn ông đi cùng Martley sau khi nhận được tiền cũng bỏ đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình cậu cùng nhân vật phản diện nhỏ tuổi.
Thấy mọi người đã đi hết, gương mặt của Rilderle cũng chẳng còn dáng vẻ thanh thuần, đáng yêu nữa.
Cậu ta liếc Martley một cái rồi bỏ đi.
***
- Này! Ngươi đừng có theo sau ta nữa.
Rilderle xoay người lại nhìn người phía sau bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đáng ra tên người hầu này phải bỏ đi sau khi bị cậu xa lánh mới đúng.
Ít ra nịnh nọt đám người làm khác còn có ích hơn là bám theo cậu.
- Tại sao?- Martley nghiêng đầu hỏi- Không phải người hầu đều đi bên cạnh chủ nhân của mình ư?