Trong phòng nghỉ thực an tĩnh, hai người đối diện nhau, không ai nói chuyện gì.
Cửa lần nữa bị đẩy ra, trợ lý Yên Như mang một chiếc bình thủy tới, “Chị Yên, trà táo đỏ nấu xong rồi, bây giờ em đổ ra cho chị nhé?”
Yên Như quay đầu, nhìn bản thân trong gương, thản nhiên “Ừ” một tiếng. Trợ lý bắt đầu bận việc, Nghi Hi cúp điện thoại, kiểm tra lại phục trang liền quyết định ra ngoài. Yên Như bưng cốc, đột nhiên hỏi: “Em có muốn uống một chén không?”
Nghi Hi: “Dạ?”
“Nghe nói em không được khỏe, con gái vào thời điểm này, cần phải uống đồ có thể bổ máu. Muốn không?”
Đối với phụ nữ, nhìn ra đối phương có đang đến kỳ rất dễ dàng, hơn nữa trạng thái lúc này của Nghi Hi còn tương đối nghiêm trọng. Nghi Hi khách khí lắc đầu, “Không cần, cám ơn chị Yên Như. Em ra ngoài đợi đến cảnh quay đây.”
Yên Như mỉm cười, “Đi thong thả.”
Tuy rằng Hứa Mộ Châu làm cho cô khó chịu, nhưng có thể khiêu khích Yên Như một chút, Nghi Hi cảm thấy rất sảng khoái. Hạ Tâm Đồng nói đúng, mặc kệ cuối cùng cô với Hứa Mộ Châu có thế nào, đều không thể cho tiểu tam đắc ý, nếu không thật xin lỗi bản thân.
Hôm nay cô chỉ có một phân cảnh, được bố trí lúc xế chiều, nội dung cũng tương đối đơn giản. Trương Tư Kỳ đóng Thái tử phi ở bờ hồ ngẫu nhiên gặp Liễu Cơ, nhìn thấy nữ nhân được phu quân của mình sủng ái, tâm tình Thái tử phi vô cùng phức tạp, mà Liễu Cơ thái độ cung kính lại giấu chút ngạo mạn, thể hiện đầy đủ tố chất của tiểu thiếp được sủng ái.
Nghi Hi thấy bảng thông báo liền nhẹ nhàng thở ra. Cảnh quay này vai chính rõ ràng là Trương ảnh hậu, cô chỉ cần ăn mặc xinh đẹp đứng cho cá ăn, chiến tranh giữa thê thiếp vẫn âm thầm tiếp tục.
Bởi vì phân cảnh này xong là đến cảnh của Lê Thành Lãng, cho nên anh cũng có mặt tại hiện trường, sau khi thấy Nghi Hi liền gật đầu ra hiệu. Người con gái một thân quần áo hoa lệ, kéo nhẹ chiếc áo choàng tơ lụa đỏ thẫm, trong tay bưng bát sứ, đứng ở bờ hồ điều chỉnh vị trí. Dưới ánh sáng mặt trời, da thịt của cô trắng như viên ngọc trong sáng, chỉ là sườn mặt đã làm cho người ta nhìn không dời mắt.
Allen ở bên cạnh tán thưởng, “Chu choa thật là quá xinh đẹp, tôi thích nhất là kiểu mỹ nhân cổ điển thanh thuần thế này! Thầy Lê anh tin không, chờ bộ phim này được chiếu, không quan tâm Nghi Hi diễn được hay không, chỉ bằng nhan sắc này đã có thể mê đảo mọi người!”
Người bên tổ chế tác phụ hoạ, “Đàm nữ lang tiền nhiệm đều bị truyền thông nói là bình hoa, hôm qua tôi cùng phó đạo diễn tán gẫu vài câu còn nói, cho dù Nghi Hi thật là bình hoa, vậy cũng là bình qua cực phẩm, người bình thường không cách nào so sánh được!”
Hai người sống trong giới giải trí sớm đã nhìn quen mỹ nữ, còn dùng giọng điệu như vậy khen ngợi Nghi Hi, người khác lại chẳng hề kinh ngạc. Mỹ nữ cũng là phân cấp khác, người bình thường có thể được khen ngợi một câu xinh đẹp từ miệng phóng viên giải trí chính là người qua đường, nhưng diện mạo giống như Nghi Hi, cho dù là lập tức bị ném đến chỗ những tiểu hoa đán nổi tiếng nhất cũng là hào quang bắn ra bốn phía.
Lê Thành Lãng nhìn Nghi Hi, cô vừa mới rắc thức ăn cho cá vào trong hồ, có chút hưng trí thưởng thức bầy cá đang nảy lên, vẻ mặt của tiểu cô nương đặc biệt ngây thơ. Anh nghĩ đến lần đầu tiên cô diễn xuất mị hoặc chúng sinh thế nào, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nhưng cô ấy không phải là bình hoa.”
Mọi thứ chuẩn bị xong, Đàm Vệ Đông hô một tiếng “Action”, bắt đầu quay.
Giữa vườn hoa phong cảnh kiều diễm, Liễu Cơ nhàn nhã đứng ở ven hồ, tay phải nắm lấy một nhúm thức ăn cho cá, từng hột rắc vào giữa hồ. Mà sau lưng nàng là đường mòn, Thái tử phi mặc cẩm y tóc búi cao, mỹ mạo đoan trang mang cung nhân đi tới.
Đám người dừng lại, Thái tử phi bình tĩnh nhìn về mỹ nhân phía trước, cảm xúc khó phân biệt. Bốn phía câm như hến, cung nữ của Liễu Cơ thấp giọng nhắc nhở, nàng rốt cục không chút đếm xỉa quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Cơ lông mày kẻ đen hơi động, cười như không cười, “Thái tử phi điện hạ.”
Đây chính là lời thoại duy nhất trong phân cảnh của Liễu Cơ. Dù sao bộ phim này lấy mưu kế đoạt quyền của nam nhân là chính, không thể nói quá nhiều về tranh đấu trong hậu cung, yêu cầu hai người trong thời gian có hạn biểu hiện ra được quan hệ giằng co giữa tình địch, làm cho người xem nhanh chóng hiểu được. Mà Nghi Hi cũng không phụ sự mong đợi, chỉ với 5 chữ ngắn ngủn, lại được cô nhắc đến ý vị thâm trường, khoe khoang, không cam lòng, oán hận, sảng khoái, đủ loại cảm xúc ẩn giấu trong đó.
Đàm Vệ Đông nhìn qua máy giám sát của đạo diễn, ánh mắt rất vừa lòng. Còn ngồi trên ghế nhà trường đã có thể nói lời thoại tốt như vậy, công lực thật sự hiếm thấy, lúc chọn Nghi Hi liền ký thác kỳ vọng cao vào cô, hiện tại xem ra, có lẽ cô bé còn đem đến nhiều hơn so với sự mong đợi của ông.
Đối diện Trương Tư Kỳ cũng hoàn thành cảnh quay của mình, ông vừa muốn hô “Cắt”, lại gặp phải hình ảnh vừa chuyển, cung nữ bên cạnh Nghi Hi không biết gặp phải chuyện gì, thân hình lại vấp một cái bổ nhào về phía cô.
Sự tình xảy ra quá đường đột, Nghi Hi không kịp làm ra phòng ngự, người chung quanh cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị kéo theo, song song ngã vào giữa hồ!
“Bùm —— ”
Tiếng nước to lớn làm mọi người bừng tỉnh, nhân viên công tác ùa lên, chỉ thấy mảnh lụa mỏng nổi lềnh bềnh, không thấy thân hình của hai cô gái đâu.
Lê Thành Lãng ban đầu ở gần đó, sau khi biến cố xảy ra lập tức chạy tới bờ hồ. Tuy rằng đã tháng 3, nước hồ Hoành Điếm vẫn rất lạnh, anh nghĩ đến tối hôm qua sắc mặt của Nghi Hi tái nhợt, thầm kêu một tiếng “Không xong rồi”.
“Nhanh cứu người, ai biết bơi nhanh đi cứu người…… thầy Lê, thầy Lê sao anh lại nhảy xuống!” Chị Trương – chuyên viên trang điểm tới lúc gấp rút kêu lên, không ngờ Lê Thành Lãng lại không rên một tiếng nhảy xuống nước, dọa chị ta mắt cũng trừng lớn, “Tiểu Lý, Tiểu Lý cậu còn sững sờ làm cái gì! Nhanh đi hỗ trợ đi!”
Trước sau có người nhảy xuống, rất nhanh, hai cô gái đều được cứu lên. Lê Thành Lãng toàn thân ướt đẫm, ôm Nghi Hi ngồi ở trên mặt đất, chạm nhẹ vào gò má cô, “Cô sao rồi? Nghi Hi, tỉnh lại đi!”
Không có phản ứng, mọi người đều thấy sợ hãi. Lẽ ra từ lúc rơi xuống nước đến lúc được cứu lên không đến 3 phút, hẳn là không có chuyện gì lớn, hơn nữa có vẻ như Nghi Hi còn biết bơi, không đến mức đó đi…,…..
“Hô hấp nhân tạo, nhanh hô hấp nhân tạo đi!” Trương Tư Kỳ đẩy nhẹ Lê Thành Lãng, “Sững sờ làm cái gì!”
Lê Thành Lãng lông mày cau chặt. Nghi Hi gò má trắng bệch, hàm răng phát run, thân thể còn đang không ngừng co giật, đây không phải là do bị chìm dưới nước………
Dường như bị lời nói của Trương ảnh hậu dọa đến, Nghi Hi chậm rãi mở to mắt, tốn sức hướng bốn phía nhìn một vòng, “Tôi…….”
Lê Thành Lãng
vội hỏi: “Cô thấy thế nào?”
“Tôi…… lạnh quá……”
Nói xong câu đó, khí lực cô buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện, Trần Tranh ở bên cạnh trông chừng, nhìn thấy cô mở mắt vui vẻ nói: “Cậu rốt cục tỉnh. Sao, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nghi Hi đầu óc còn có chút hồ đồ, “Tớ sao vậy?”
“Cậu quên à? Cậu ở trường quay bị rơi xuống hồ, lại đúng lúc đến kỳ, chịu khí lạnh, mới đưa tới bệnh viện.” Đưa tay ra dịch chăn mền giúp cô, “Cậu biết không lúc ấy mọi người đều bị cậu dọa, hôn mê còn phát run, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ vậy, Lê Thành Lãng ôm cậu suốt dọc đường, đều không dám buông tay……..”
“Đợi một chút, Lê Thành Lãng ôm tớ? Anh ấy đưa tớ tới đây?”
“Anh ấy nhảy xuống cứu cậu, thấy cậu hôn mê liền để lại một câu ‘Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện’ liền đi, may tớ phản ứng nhanh, bằng không đều theo không kịp.” Ánh mắt của Trần Tranh cổ quái, “Chao ôi, anh ấy sao lại đối tốt với cậu thế? Hai người……. Có quan hệ gì?”
Lê Thành Lãng cứu cô? Nghi Hi có chút kinh ngạc, sau đó lại hiểu. Anh biết cô đang trong thời kỳ đặc thù, cho nên lo lắng sẽ có chuyện. Không hổ là thần tượng của cô, thật là quá cẩn thận!
Nghi Hi xoa xoa trán, “Còn có thể có quan hệ gì? Quan hệ hợp tác thôi. Về phần đối tốt với tớ, nam thần của cậu phẩm cách cao thượng, tiết tháo kiên trinh, giúp người làm niềm vui, cậu phải vì anh ấy cảm thấy kiêu ngạo.”
Trần Tranh nửa tin nửa ngờ, Nghi Hi hỏi: “Vậy, cô gái bị rơi xuống nước với tớ không có chuyện gì chứ?”
“Cô ta, nghe nói phát sốt, nghỉ ngơi ở khách sạn. Nhưng mà, ai biết có phải thật không.”
“Sao thế?” Nghi Hi nghe ra câu nói của cô ta có hàm ý khác.
“Cô ta hại cậu rơi xuống nước, còn làm ra chuyện lớn, đương nhiên sợ bị đạo diễn mắng, không bệnh cũng phải giả vờ bệnh. Haizzz, cũng không biết ở đâu tìm được người đần độn, ngu xuẩn như vậy vẫn nên ở nhà đi, tỉnh lại làm phiền toái người khác.”
Nghi Hi nằm ở trên gối, nhìn trần nhà trắng, có điều suy nghĩ.
Đêm hôm đó, đoàn phim phái đại diện đến thăm, Nghi Hi ở trên giường tiếp nhận sự an ủi của mọi người, cũng nhiều lần tỏ vẻ thân thể mình không có vấn đề gì, ngày mai là có thể ra viện.
“Đừng, cô vẫn nên nghỉ đi, dù sao hai ngày tới cũng không có phân cảnh của cô, đừng tự giày vò bản thân.”
“Đúng đấy, đạo diễn Đàm đã giao phó, để cô dưỡng bệnh thật tốt. Tôi thấy nếu không phải đêm nay có cảnh quay, ông ấy cũng muốn đến cùng chúng tôi xem cô thế nào ấy chứ!”
Nghi Hi cười: “Tôi làm gì có thể diện lớn như vậy, chị Trương chị thật biết đùa.”
Chị Trương liếc mắt đưa ghèn, “Lê ảnh đế tự mình đưa cô tới bệnh viện, thể diện của cô còn không lớn? Tới đây, nói xem, được nam thần ôm là cảm nhận gì?”
Nghi Hi liền hiểu bọn họ lấy chuyện này để trêu chọc cô, không khỏi vui mừng Lê Thành Lãng không có đi theo tới đây thăm bệnh. Thâm trầm thở dài, “Tôi cũng rất muốn biết. Nhưng sự thật là, toàn bộ quá trình tôi đều hôn mê, cảm giác gì cũng không có.”
Mọi người mất hứng nói một tiếng “Cắt”, lại tán gẫu chút chuyện lung tung, thấy thời gian không còn sớm thì chuẩn bị cáo từ. Vào lúc này cửa phòng mở ra, Yên Như mang trợ lý bước vào, cười nói: “Tôi tới muộn sao?”
“Cô Yên ngài cũng tới? Chúng tôi đang định đi về. Sao không cùng chúng tôi tới đây?”
“Vừa nãy có chút việc trì hoãn. Mọi người đi trước đi, tôi mang canh cho Nghi Hi, đợi em ấy uống xong sẽ về.”
“Cô Yên thật chu đáo. Vậy Nghi Hi, chúng tôi đi trước!”
Mọi người lần lượt rời đi, trợ lý để bình thuỷ xuống liền đi ra ngoài cửa canh chừng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Yên Như và Nghi Hi. Cô ta cười vặn mở cái nắp, múc canh vào chén nhỏ.
“Mộ Châu hôm nay ở Hàng Châu có lịch trình, không thể lùi lại, cho nên xin phép ra ngoài, có lẽ phải sáng mai mới về. Chẳng qua chị đã cho anh ấy biết chuyện của em, theo tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ gấp gáp suốt đêm trở về. Em rất nhanh có thể nhìn thấy anh ấy.”
Nghi Hi không nói gì, Yên Như lại nói: “Nhưng sau khi chị suy nghĩ, có lẽ em, không muốn nhìn thấy anh ấy đi?”
Nghi Hi khẽ mỉm cười, “Cô Yên đây là tới quan tâm cuộc sống tình cảm của chúng tôi sao?”
“Chị là tới quan tâm em.” Yên Như đem chén canh tới, “Buổi sáng chị đã nói, con gái vào thời kỳ này là phải uống đồ ấm, đừng để bản thân chịu khí lạnh.”
Nghi Hi nhìn canh táo đỏ bốc khói, sắc mặt chậm rãi thay đổi. Cô lạnh lùng nhìn Yên Như, đối phương vẻ mặt vui mừng, một chút ý tứ ngụy trang đều không có.
“Là cô?”
Cô đã cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, lúc quay phim đang tốt đẹp thì sao cô gái kia lại đột nhiên vấp ngã, còn bổ nhào về phía cô, quả nhiên là cố ý!
Nếu chỉ mình cô rơi xuống hồ, mọi người còn có khả năng hoài nghi đối phương cố ý, nhưng bây giờ hai người đều rơi xuống nước, chỉnh người cũng không có biện pháp, chỉ có thể lý giải thành chuyện ngoài ý muốn.
Yên Như biết cô đang trong kỳ sinh lý, liền đặc biệt chọn thời điểm này tìm phiền toái, nếu vận khí không tốt, có lẽ muốn cô ốm nặng một trận. Tốt nhất là liên luỵ đến tiến độ, bị đạo diễn quở trách, mới đúng với ý cô ta.
Nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Nghi Hi lạnh lùng nói: “Cô thật là thẳng thắn thành khẩn, không sợ tôi trả thù sao?”
“Cô định báo thù tôi thế nào?” Yên Như cười khẽ, “Cũng đẩy tôi xuống hồ? Việc đấy đại khái cô có thể thử xem, nếu thật sự có thể làm được, tôi cũng bội phục cô.”
Nghi Hi xiết chặt chén, Yên Như nhìn cô vẫn không uống, đưa tay ra lấy lại, “Cô không cần lo, cũng không phải quay phim võ hiệp, trong này không có độc đâu.”
Cô ta ngồi bên giường, chậm rãi uống nửa chén trà táo đỏ, sau đó nói: “Nếu như cô thật muốn báo thù tôi, tôi có một đề nghị.
“Chờ lúc Hứa Mộ Châu tới thăm cô, cô có thể nói với anh ấy, là tôi hại cô rơi xuống nước, cô sinh bệnh cũng là do tôi hại. Cô nói với anh ấy như vậy, anh ấy nhất định rất tức giận, như thế, thù của cô có thể báo rồi.”
HẾT CHƯƠNG 9