Ánh Sao Duy Nhất

Chương 20


trước sau

Biểu cảm hung hăng của Giang Ngật hơi kìm lại.

Cô gái trước mắt, mặt mũi tràn đầy vô tội, dường như chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Nhưng lời cô nói, lại làm cho anh nhất thời nhớ lại đêm hôm đó, khoảnh khắc kia bản thân căng thẳng và hoảng loạn.

Dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, anh gần như có chút chật vật.

Giản Duy nhìn sắc mặt Giang Ngật, sau khi cẩn thận suy xét mới tỉnh táo lại, có phải bản thân quá nhanh miệng không? Nhìn nam thần, hình như rất lúng túng…

Ảo não mắng mình một tiếng “Ngu ngốc”, cô cưỡng chế chuyển đề tài, “Cái đó, gần đây em không đến trường quay, là vì có chuyện khác, gấp rút hơn…”

Đột nhiên Giản Duy khựng lại, trong mắt tỏa ra hào quang, nhỏ giọng hỏi: “Em không đến trường quay, anh chú ý sao?”

Ế, mình đã có cảm giác tồn tại như thế à? Không lẽ anh ấy còn tìm mình nữa?

Giang Ngật nhìn cô, biết rõ đối phương đang mong đợi điều gì, trầm mặc vài giây, lại nói: “Ừ, mỗi ngày mọi người đều tìm mèo của em.”

Giản Duy bĩu môi. Cái gì chứ, kết quả là vì Tròn Ung Ủng, mình ghen tị quá!

Dáng vẻ giận dỗi của cô quả thực có chút trẻ con, trong mắt anh lướt qua ý cười, bổ sung: “Đương nhiên, bọn tôi cũng tìm em.”

Lúc này Giản Duy mởi nhoẻn miệng cười, “Ngại quá, không nghĩ tới tất cả lại không rời xa được em như thế. Aizz, lần sau các anh phải nói trước, dù sao, thì em cũng bề bộn nhiều việc.”

“Có việc gì gấp?”

PR phim mới giúp anh đó…

Giản Duy nghiêm túc nói: “Bí mật, không nói cho anh đâu.”

Cô định ngồi xuống bên cạnh Giang Ngật, anh nhận ra, duỗi tay kéo một cái. Giản Duy nghi hoặc, Giang Ngật quay đầu lại tìm tìm, cầm lấy một cái khăn lông sạch sẽ, sau khi trải lên mặt đất xong, mới nói: “Ngồi đi.”

Nhìn váy ngắn trên người, cô không nhịn được cong khóe môi, “Cảm ơn ạ.”

Hai người ngồi kề nhau trên bậc thang sân tennis, Giản Duy cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như ở sân vận động trong trường, mỗi ngày đều có những cặp đôi chẳng kiêng nể gì khoe ân ái kiểu này…

Liên tưởng này làm cho cô có phần thẹn thùng, vội vàng vứt bỏ tạp niệm, học theo thần tượng ngắm nhìn phương xa. Một hồi lâu, đột nhiên cười haha, “Như lòng đỏ trứng ý.”

Giang Ngật không hiểu, Giản Duy khoa tay múa chân, “Anh xem trời chiều, có phải rất giống lòng đỏ trứng không. Em đói rồi, anh ăn tối chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn cơm đi, lần này để em mời anh.”

Giang Ngật: “Em đến tìm tôi, chính là vì mời tôi ăn cơm?”

Vẻ mặt cô lóe lên, anh cảm thấy không đúng, hơi suy nghĩ một chút, hiểu ra, “Em đã thấy bài phỏng vấn đó?”

Giản Duy thấy không thể gạt được, đành phải gật đầu. Giang Ngật kéo dài giọng, “A, cho nên có người sợ tôi tức giận đến ăn không ngon, liền tới đây sưởi ấm?”

Cô dừng một chút, mới đáp: “Không phải đâu, em sợ là anh muốn đi đánh Lâm Trạch Quần một trận, chạy tới hỗ trợ anh.”

Giang Ngật chống đầu, cười khẽ một tiếng. Trong trời chiều màu vàng kim, mặt nghiêng của anh tuấn lãng, sau khi vận động ra mồ hôi, vài lọn tóc ướt áp vào thái dương. Anh như vậy, nhìn qua chẳng khác gì những cậu thiếu niên còn đi học.

Nhưng anh ấy vừa mới bị đồng nghiệp xiên hai đao sau lưng.

Giản Duy không nhịn được hỏi: “Anh không giận sao?”

“Em cảm thấy tôi nên tức giận?”

Cô nhìn anh chằm chằm không nói lời nào, Giang Ngật khẽ thở dài, “Được rồi, nói không giận là giả. Có một chút đi.”

“Chỉ có một chút?”

“Sinh tồn trong giới giải trí, không thể thiếu loại ám chiêu này. Nếu như không thể học được thích ứng, không thể học được điều tiết bản thân, gặp phải sẽ rất khó chịu.”

Anh nói một cách rộng lượng, tin tức lộ ra lại

làm cho trái tim Giản Duy bị đâm một nhát. Đương nhiên, Giang Ngật đi tới được đây, cô nghe nói đã trải qua không ít sóng gió, khỏi phải nói có khi còn nhiều hơn, mà những chuyện đó fan vốn không hề hay biết.

Giang Ngật nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: “Trên mạng em không cãi nhau với người ta đấy chứ?”

Giản Duy mím môi. Trên thực tế, trước khi ra khỏi phòng, cô nhất thời tức giận, xác thực đã ầm ĩ vài câu…

Nhất thời anh không nói được gì.

Fan war trên mạng, Giang Ngật cũng có xem qua hai lần. Nói trắng ra, fan có thể cãi thắng hay không, có mức độ quyết định rất lớn đến chuyện thần tượng của họ có đủ hot không. Chính chủ danh tiếng như mặt trời ban trưa, có được rất nhiều fan hâm mộ trung thành, có lúc chuyện vô lý bọn họ cũng có thể nói thành có lý.

Mà chuyện giữa anh với Lâm Trạch Quần, cho dù bản thân là phía có lý, cuối cùng ai thua ai thắng cũng rất khó nói.

Giang Ngật khẽ thở dài, ngửa người về phía sau, quay đầu cười với cô, “Thích người nghệ sĩ như tôi, chắc đã khiến em cảm thấy rất không đỡ lo đi?”

Giản Duy ngẩn ra.

Sau đó anh lại nói: “Trời ơi, nếu như người em thích là Lữ An Kiệt, giờ theo người ta gây chiến, có thể nghênh ngang rồi.”

Lữ An Kiệt là quán quân cuộc thi hát mà anh tham gia, Giang Ngật là á quân, không giống anh đã đổi nghề làm diễn viên, Lữ An Kiệt vẫn chuyên tâm ca hát, giờ trong giới âm nhạc cũng coi như có chút địa vị.

Thực ra Giang Ngật vốn cũng có thể tiếp tục ca hát, nhưng năm thứ hai sau khi kết thúc cuộc thi, anh đột nhiên giải trừ hợp đồng với công ty, không nói đến chuyện sự nghiệp chịu ảnh hưởng lớn, còn phải bồi thường một số tiền lớn. Vài năm sau, anh tách rời khỏi showbiz, một lòng hoàn thành việc học ở trường, chờ đến khi trở lại, ký với công ty hiện tại, bắt đầu diễn xuất.

Mà vì sao anh lại hủy hợp đồng, có rất nhiều lời đồn, nhưng đến nay cũng chưa có kết luận.

Đương nhiên Giản Duy hiểu được ý của Giang Ngật, không hiểu sao, nhìn anh tự giễu như không có việc gì, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở, “Hắn ta chửi bới anh, sỉ nhục danh dự của anh như vậy, lẽ nào không có cách gì sao?”

Giang Ngật nhìn Giản Duy, trong mắt cô thật sự là không cam lòng và phẫn nộ. Mặc dù quen biết không lâu, anh biết cô gái này tính tình tươi sáng, đa số thời điểm đều là vui vẻ, chỉ vẻn vẹn có mấy lần tức giận khổ sở, đều là bởi vì anh.

Xa xa truyền đến tiếng động, là Lâm Hạo đã trở lại.

Cậu ta nhìn Giản Duy một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, Giang Ngật khó hiểu, Lâm Hạo ho nhẹ một tiếng, “Anh Ngật, tới đây một chút, có chuyện cần thương lượng.”

Giang Ngật cũng nhìn Giản Duy, cô lập tức ra dấu “Xin cứ tự nhiên”. Anh đi theo Lâm Hạo qua một bên, trợ lý đưa điện thoại tới, thấp giọng nói: “Xem cái này một chút đi.”

Là trang chủ weibo, Giang Ngật cau mày trong nháy mắt, bởi vì nhìn thấy cái tên quen thuộc.

@Nhật ký của Tròn Ung ỦngTôi cho rằng, làm tốt chuyện của mình, sự tôn trọng đối với đối tượng hợp tác, là đạo lý mà người trưởng thành đều hiểu được. Nhưng giờ xem ra, cũng không phải thế. Giẫm đạp lên vai người khác còn có thể nhẫn, nhưng nếu giẫm lên đầu bạn, chuyện này có chút quá đáng rồi.

Bài viết này được đăng lên không đầu không đuôi, rất nhiều người ở dưới khung bình luận hỏi có chuyện gì, rất nhanh đã có người giải thích, “Không phải cô chủ là fan của Giang Ngật sao, hôm nay nhà Giang Ngật và nhà Lâm Trạch Quần gây ra mâu thuẫn, chi tiết thì tự mình tìm hiểu đi.”

Những người hiểu rõ tình huống trở về, ào ào bày tỏ, “Uầy, bài báo hôm đó thật là lúng túng, tôi nhớ không nhầm thì Lâm Trạch Quần mới 21 nhỉ, xác định xây dựng hình ảnh lão cán bộ cho cậu ta sớm như vậy? Cậu ta chống đỡ nổi không?”

“Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật. Còn đang đóng chung một bộ phim, đã đâm sau lưng, phỏng chừng những ngày tiếp theo sẽ đặc sắc…”

“Là fan của nữ chính, tôi chỉ hy vọng hai người họ cấu xé thì cấu xé nhau, đừng có ngộ thương Bội Bội của tôi là được… 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện