Ánh Sao Duy Nhất

Chương 22


trước sau

Bến tàu biển người chen chúc, một con tàu khổng lồ cập bến.

Bầu trời ảm đạm xám xịt một màu, tiết xuân se lạnh, đây là Thượng Hải năm 1941, hôm nay có một con tàu tách ra từ tàu thủy Mỹ quốc, thuận lợi đến cảng.

Trên bến tàu đứng đầy người, có đến hơn trăm hành khách đang đứng chờ ở đây, đón người thân của họ, giờ phút này tất cả lại im bặt. Đằng trước ở chỗ trung tâm, mười mấy binh lính quân trang súng ngắn xếp thành hàng chỉnh tề, mặt không cảm xúc, chỉ có lòng súng đen ngòm hiện ra những luồng sáng.

Mặt nước âm u, tàu biển khổng lồ, súng vác vai, quân đội đạn lên nòng.

Tất cả, đều báo trước bên trong sắp xảy ra đại sự.

Phía trước đột nhiên nổi lên xôn xao, đám đông tách ra hai bên, giống như thủy triều lui bước, nhường ra một lối đi. Ống kính di chuyển lên phía trước, trên bậc thang thật dài, có người đàn ông mặc tây trang màu trắng, một tay đút túi, cao lớn vững chãi.

Hắn đeo kính đen, từ trên cao nhìn xuống, dường như đang tỉ mỉ nhìn ngắm mảnh đất xa cách đã lâu này.

Bầu trời thê lương, hải âu sải cánh bay qua, phát ra tiếng kêu thật dài.

Người đàn ông nhìn binh lính đang nghiêm chỉnh đứng đợi.

Rồi hắn dừng lại hai giây, không biết suy nghĩ điều gì. Sau đó hắn giơ tay lên, ra dấu nổ súng với đám lính.

Động tác này giống như một mệnh lệnh, đám lính ầm ầm nâng súng, động tác đều nhịp, trong nháy mắt trên bến tàu đất rung núi chuyển.

Lưỡi lê lạnh lùng băng giá, đầu súng đen ngòm nhắm thẳng hắn, giương cung bạt kiếm chỉ trong phút chốc như vậy, người đàn ông lại không hề biến sắc, trong miệng khẽ nói: “Bùm.”

Tự nhiên như vậy, hệt đứa trẻ đang nô đùa, trời và đất đều là sân chơi của hắn.

Làm xong điều này, người đàn ông thu tay lại, tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt của bản thân.

Gió rét lạnh thấu xương, xung quanh tất cả đều là bụi bay lất phất, trong nháy mắt con mắt của hắn lộ ra, lại có ánh mặt trời chiếu rọi.

Hình ảnh che phủ một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, hắn khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt lỗi lạc cũng phủ kín chút sắc vàng nhạt.

color: #5e5e5e;">Người đàn ông một tay cầm kính râm, khẽ nhướn mày, nói với một sĩ quan phía trước: “Chờ tôi sao?”

Bầu trời còn có phi cơ chiến đấu lượn vòng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ quăng xuống đạn pháo, biến thành trì phồn thịnh san thành bình địa. Tại nơi bốn bể hoang tàn, trần thế lắm tai ương này, hắn lại áo gấm về làng, sáng ngời chói mắt.

Hình ảnh đối lập đến cực hạn, quá mãnh liệt, khiến cho bề ngoài của hắn cũng ít nhiều tăng thêm sức mạnh rung động lòng người.

Ánh nắng mùa đông chiếu lên người đàn ông, hắn quay đầu lại nhìn về phía chân trời, nhướn mày cười một tiếng, là bức tranh rực rỡ tươi đẹp, là hoa phú quý ở nhân gian.

Hình ảnh đến đây là hết.

Đây chính là màn được “Chuyên gia giám định phim Ngải Vi Nhi” có trăm vạn fan khen ngợi, Triệu Minh Thâm – nam chính trong “Đêm lạnh” ngồi tàu biển trở về Thượng Hải, đêm đó cô ấy đăng liên tiếp 3 bài viết, tán thưởng đây là màn ra mắt kinh diễm nhất của nhân vật chính trong phim truyền hình năm nay!

Mà đối với ý kiến này của cô ấy, các cư dân mạng cũng nhiệt tình ủng hộ.

“Đúng đúng đúng chính là đoạn này! Lúc xem TV tui cũng kinh ngạc đến ngây người ,đây là Giang Ngật sao? Hình như trước giờ tui đều chưa biết anh ấy!”

“Màn xuất hiện này, khiến em nghĩ đến “Đại đường khai quốc” nhiều năm trước, Lý Thế Dân trẻ tuổi giục ngựa giơ roi, chạy về phía chúng ta. Cảm giác khác nhau, nhưng đều là nhan sắc thời hoàng kim!”

“Nghĩ lại trước kia em còn chê Giang Ngật xấu trai, thật muốn nói với bản thân khi đó- – mày đúng là mù mà!”

“Khoảnh khắc anh ấy quay đầu lại kia, là mị biết, mị đã trông thấy chồng mị rồi các chế à. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện