Kế hoạch của Khúc Nhất Huyền là đánh Bành Thâm trở tay không kịp, nhưng vừa xốc rèm, diện mạo không có phòng hộ gì bị gió lạnh trong khe núi thổi, lập tức tỉnh táo lại.Cô lui về, vẫy tay với Cố Yếm vẫn ngồi ở kia còn chưa theo kịp: “Nói chuyện một lúc đã”** ** **Chỗ ” nói chuyện một lúc” vẫn là trong xe.
Khác biệt chính là lần này ở trong xe Khúc Nhất Huyền, mà trong xe, không chỉ có cô và Cố Yếm, còn có Phó Tầm… Cùng chồn của anh.Cố Yếm mới gặp Điêu Thuyền lần đầu, ánh mắt dừng lại một cái liền ngăn không được muốn đánh giá nó.Khúc Nhất Huyền thấy thế, giới thiệu một người với một con chồn vượt chủng tộc: “Đây là Cố Yếm, đây là Chồn.”Điêu Thuyền ngẩng lên đầu hít hà, dường như không cảm thấy hứng thú, uốn trên đầu vai Phó Tầm không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt nhỏ như hạt vừng im ắng đánh giá Cố Yếm, tràn ngập đề phòng.“Tôi vừa suy nghĩ một chút.” Khúc Nhất Huyền mới mở miệng, ngữ khí cũng trầm hơn: “Là tôi có chút qua khích rồi.” Cô không phải loại người không thể nhìn thẳng vào vấn đề thừa nhận sai lầm, lời đã nói ra khỏi miệng, tiếp theo cũng cực kỳ trôi chảy: “Quan hệ của đội cứu viện và cảnh sát là quan hệ hợp tác, không có một đội cứu viện nào cá biệt, huống hồ lần này người được cứu viện còn có thân phận tương đối đặc thù là người có hiềm nghi phạm tội.”“Tôi định đánh Bành Thâm trở tay không kịp, xem anh ta đang chơi trò xiếc gì.
Nếu như anh không có ý kiến, cứ dựa theo bảng chấp hành của tôi đi một bước nhìn một bước đi, thế nào?”Phó Tầm nghe xong bất đắc dĩ bật cười.Lời này của cô nhìn có vẻ như thương lượng với Cố Yếm, không bằng nói là đổi loại phương thức hạ mệnh lệnh.Nói chuyện là trao đổi, có thể phối hợp… Chính là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí.
(Người nhân thấy gọi là nhân, người trí thấy gọi là trí – Nhân và Trí trong “Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” là miêu tả tư tưởng “trung dung” của Khổng Tử)Cố Yếm có dị nghị.
Mi tâm của anh ta nhăn chặt, ra hiệu phía lều vải lớn: “Nhiều người như vậy lên núi với cô, cô lại định cùng với Phó Tầm hai người đơn thương độc mã đi bắt người?”Khúc Nhất Huyền không hiểu: “Hai chúng tôi bắt một người, lấy nhiều địch ít… Nào có vấn đề?”Cố Yếm bị một câu của cô quấy đến hồ đồ rồi, im lặng cười một tiếng, khuôn mặt chuyển sang lạnh lẽo: “Thói quen này của cô đến bao giờ mới có thể thay đổi?”Phó Tầm ghé mắt: “Thói quen gì?”“Không chỉ chuyên quyền độc đoán, còn thích vẽ bản đồ trong đầu.” Người tiếp lời chính là chính Khúc Nhất Huyền.
Lúc cô nói lời này, ngữ điệu thấp hơn bình thường, thanh âm giống như bật ra từ chỗ sâu trong cuống họng, có chút trầm còn có chút buồn bực, thoạt đầu giống như mài dây cung, ngữ khí thô ác còn mang theo chút sắc bén, có một chút tự giễu cay đắng.Phó Tầm không đáp lại.
Anh không phải người thích bén nhón hóa mâu thuẫn, biết trong lòng Khúc Nhất Huyền không thích câu nói này của Cố Yếm, cũng không ngông cuồng ra mặt giải thích thay cô.Cô là dạng người gì, trong người ẩn giấu cái gì, chỉ anh biết là được, không chia sẻ với người bên ngoài.
Mà mâu thuẫn của cô với Cố Yếm hiển nhiên cũng không phải một ngày hai ngày, chỉ dựa vào anh hòa giải, cũng vô dụng.
Ngược lại làm cho người ta cảm thấy nhiều chuyện, điểm mấu chốt của hai người, nếu anh tham dự, vấn đề dù nhỏ cũng không ngừng lớn hơn, làm cho cô khó xử.Nhưng có câu hỏi này của anh, Cố Yếm cũng không tiếp tục đề tài này.
Anh ta hít sâu một hơi, làm như bản thân chỉ là thuận miệng nói một câu “Thật xin lỗi” thấp giọng che lại, ngược lại đổi đề tài: “Tôi biết lo nghĩ của cô, việc của Bành Thâm, nội bộ đội cứu viện của các cô đóng cửa lại thì là ‘Việc nhà’, tôi tôn trọng cô.
Nhưng nhiều người như vậy để đó không dùng, không thích hợp.
Lại nói, chỉ dựa vào hai người các cô, muốn giải quyết triệt để chuyện này, tôi cảm thấy độ khó có chút lớn.”Cố Yếm biết lời nói này của mình quá thẳng thắn, hòa hoãn ngữ khí, giải thích: “Không phải tôi