Khúc Nhất Huyền lại ngồi xuống.Cô xé mở hộp thuốc lá đóng gói, lấy bao thuốc ném cho Bành Thâm, cũng không thèm nhìn Phó Tầm, hỏi: “Anh ta là ai vậy?”Bành Thâm ngược lại không để vào mắt chút tính tình kia của Khúc Nhất Huyền, đốt điếu thuốc, trách mắng: “Không biết lớn nhỏ, cái tính ngang tàng này của cô, tất cả đều là do Viên Dã tạo ra.”Anh ta gõ gõ khói bụi, đuổi Viên Dã đi gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.Chờ Viên Dã ra ngoài, cửa phòng khách lại lần nữa đóng lại, Bành Thâm mới gõ một cái gạt tàn thuốc, nói: “Phó tiên sinh là người sáng lập đội cứu viện Tinh Huy, cũng là phía đầu tư duy nhất của Tinh Huy.”Việc Tinh Huy có đầu tư này, trong nội bộ đội cứu viện không phải bí mật.Chỉ là phía đầu tư khá kín tiếng, đứng ở phía sau màn, Bành Thâm đối với vấn đề này cũng là kín như bưng, không ai biết nhà đầu tư này đến cùng là ai.Khúc Nhất Huyền chợt vừa nghe đến cái từ này, không thể lập tức lấy lại tinh thần.Cô nâng mắt, nhìn về phía Phó Tầm ngồi ở đối diện cô.Anh cúi đầu, đang chơi điện thoại, dáng vẻ việc không liên quan đến mình giống như người bị đàm luận cũng không phải anh vậy.Ánh mắt Khúc Nhất Huyền từ gương mặt đang cúi của anh rơi xuống đường cong bên trên cằm.Gò má của anh rất tinh xảo, dù là giờ phút này cô không quen nhìn anh như vậy, cũng không thể không thừa nhận, đường nét cằm Phó Tầm thật là đẹp mắt. Giống như dùng dao mỹ thuật chém lăng một góc cắt, từ cằm đến bên tai, cả đoạn đường cong trôi chảy nội liễm, giống một tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa còn là cái loại ngàn vàng khó cầu kia.Khúc Nhất Huyền lung lay ly trà trước mặt, chuyên chú đến liền nước trà tràn ra thấm ướt ngón tay cô cũng không phát giác.Khó trách Bành Thâm muốn đuổi Viên Dã đi, lấy tư thế chỉ cần chờ lâu một giây là có thể xốc bàn ăn lên của cô vừa rồi, nếu là biết trong bốn người ở phòng này, chỉ có cô mơ mơ màng màng, không chừng muốn tìm Viên Dã trút giận.Cô không tức giận.Tại sao cô phải tức giận?Vừa rồi nổi giận, là vì Phó Tầm chơi cô.Bây giờ không giống nhau, chỉ riêng thân phận mới của Phó Tầm này, cô đã có thể thích ứng một trận.Cô cười cười, lệ khí giữa lông mày tiêu hết, để cho người ta phân biệt không ra hỉ nộ nâng chén lên: “Kia thật là thất kính.” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn nửa ngụm nước còn sót lại trong chén trà.Bành Thâm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hòa hoãn không khí. Nghe một tiếng “đăng” giòn vang từ cái cốc, Khúc Nhất Huyền lại lạnh mặt, thanh âm giống như rơi vào hầm băng vừa bị vớt lên, hơi lạnh còn chưa tan: “Vậy anh ta nói nhìn nhau là có ý gì?”…Bành Thâm có chút khó xử.Anh ta đoán không ra Phó Tầm nghĩ thế nào, sợ nói nhầm sẽ thăng cấp mâu thuẫn giữa hai người. Một người là bạn bè nhiều năm, một người là phụ tá đắc lực, đắc tội ai anh ta cũng không chịu nổi.Anh ta hắng giọng một cái, vẻ mặt ôn hòa lại cho Khúc Nhất Huyền thêm chén nước: “Việc này nói đến phải trách tôi… Ý tôi vốn là để cô và Phó tiên sinh làm quen, nhưng dùng từ không thích đáng, gây nên hiểu lầm, nên phạt. Nên phạt!”Lý do này quá nông cạn, ngay cả chính mình Bành Thâm cũng không thuyết phục được, huống chi Khúc Nhất Huyền?Anh ta liệu định Khúc Nhất Huyền sẽ không từ bỏ ý đồ, dứt khoát không cho cô cơ hội nói chuyện, giả bộ như vừa định lên, nói: “Tôi không đề cập tới cô đoán chừng cũng không nhớ, cô và Phó tiên sinh so với tôi cũng không phải là quen biết muộn.”Khúc Nhất Huyền lúc này mới có một chút hứng thú, hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía Bành Thâm.Lần gặp phải ở Hồ Khẩu Hoàng Hà kia, thuần túy chỉ là hai lữ khách qua đường, căn bản không tính là gặp nhau. Trừ lần đó ra, cô là thật không nhớ rõ cô cùng Phó Tầm còn có thời điểm gặp nhau nào khác.Bành Thâm bóp khói, trước hỏi lại: ” Lúc cô từ Nam Giang trở về, quyết định lưu tại tây bắc, đã hỏi thăm tôi một người —người tình nguyện trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt, cô còn nhớ chứ?”Dáng vẻ Khúc Nhất Huyền hài lòng loay hoay chén trà lập tức cứng đờ, toàn thân cô căng cứng, giống mũi nhọn đã bị giấu kín, chỉ chờ lợi kiếm ra khỏi vỏ lần nữa, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Phó Tầm.Bành Thâm sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, cái này vừa nói ra, đồ ngốc cũng biết có quan hệ với Phó Tầm.Đó là đêm Giang Nguyên mất tích, Khúc Nhất Huyền thông qua cuộc điện thoại cứu viện cuối cùng.Trạm bảo hộ tự nhiên Tác Nam Đạt Kiệt là trạm thành lập sớm nhất trong năm trạm bảo hộ ở Khả Khả Tây, cũng là lúc ấy cách bọn họ doanh địa gần nhất bảo hộ trạm.Đó vốn là nơi Khúc Nhất Huyền ký thác toàn bộ hi vọng.Nhưng ngoại trừ ghi chép về cuộc điện thoại kia, trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt tựa như Thần Điện mà người trong Khả Khả Tây hướng tới, xa xôi đến cao không thể với.Đến mức thời gian dài dằng dặc về sau, Giang Nguyên trở thành khúc mắc của cô, mà trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt, thành vết bỏng kết trên sẹo trong tim cô, đến nay vẫn in dấu dưới đáy lòng.Sau khi Khúc Nhất Huyền quay về tây bắc, đã hỏi thăm Bành Thâm, người tình nguyện đêm đó tiếp điện thoại xin giúp đỡ của cô là ai.Bành Thâm thay cô lấy danh sách thành viên phục vụ lúc ấy tại trạm bảo hộ tự nhiên Tác Nam Đạt Kiệt, cô nhớ rất rõ ràng, bên trong cũng không có Phó Tầm.Cô nghĩ không ra liên hệ giữa Phó Tầm và việc này, có chút vội vàng xao động: “Nhớ rõ.”Bành Thâm lại đốt điếu thuốc, giữa hô hấp phun nạp, cách sương khói khẽ nâng cằm, chỉ hướng Phó Tầm: “Người tiếp điện thoại của cô, là Phó tiên sinh.”Đầu Khúc Nhất Huyền trống không trong một cái chớp mắt, cô trầm mặc mấy giây, lúc lại mở miệng, trong giọng nói đã mất đi bình tĩnh nhất quán: “Làm sao có thể? Trong danh sách người tình nguyện lúc đó anh cho tôi, không có anh ta.”Phản ứng của cô nằm ngoài ý liệu của Bành Thâm.Theo Bành Thâm, có thể để cho một người phụ nữ nhớ thương một người đàn ông chưa hề gặp mặt, không phải đã từng nhận ân huệ, thì sẽ là cừu hận tận xương.Tình huống của Khúc Nhất Huyền và Phó Tầm thấy thế nào cũng không giống như là loại thứ hai…Bây giờ xem ra, giống như… Cũng không phải loại thứ nhất.Bành Thâm có chút hồ đồ, châm chước một lát, như cũ nói ra chi tiết: “Đám danh sách kia, là danh sách nguyện vọng ở lại trạm bảo hộ, không bao gồm cậu ấy.”Anh ta không lưu ý sắc mặt Khúc Nhất Huyền dần dần trở nên khó coi, vẫn một lòng nghĩ bổ sung lỗ thủng cho câu nói Phó Tầm vừa mới thuận miệng xả ra kia, tiếp tục nói: “Cách đây không lâu tôi cũng mới biết bốn năm trước Phó tiên sinh làm người tình nguyện ở trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt, nếu không sao có thể nhớ giới thiệu hai người trước mặt nhau.”Khúc Nhất Huyền rủ mắt, nhìn chằm chằm ly nước trà đã không còn khí nóng bốc lên.Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi là buồn bực nôn nóng trong ngực, nhiệt khí trong lòng bàn tay cô dường như bị điều hoà không khí trong phòng hút đi từng sợi, một mảnh lạnh buốt.Đêm đó Khúc Nhất Huyền từ trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt đạt được hứa hẹn là — lập tức phái xe tới xem một chút.Ở trong điện thoại anh thậm chí hỏi kỹ càng tiền căn hậu quả cùng khác