Ấy, từ từ…Khúc Nhất Huyền cúi đầu, nhìn con chồn tuyết trong ngực từ đầu vẫn còn mờ mịt sau đó dần dần tỉnh táo, da đầu suýt vỡ, tí nữa thì tuột tay ném nó ra.Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Khúc Nhất Huyền thương lượng với nó: “Mày đừng có động đậy trong tay tao, đêm nay tao sẽ cho mày thêm ít thịt ức gà, được không?”Điêu Thuyền lừ mắt.Chóp mũi hồng nhạt nhẹ hếch hếch, trên khuôn mặt lông xù lại xuất hiện biểu tình suy ngẫm.Khúc Nhất Huyền đứng thẳng tại chỗ bất động một lát, trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ cực kỳ quỷ dị — con chồn này chắc không phải được Phó Tầm mang ra trong lần khảo cổ nào đó chứ? Nó sắp thành tinh rồi!Có lẽ là cảm thấy Khúc Nhất Huyền lúc kinh lúc rống (lúc thì kinh ngạc đến tắt tiếng, lúc lại rống lên), không quá ổn trọng.Điêu Thuyền ngẩng đầu, chóp mũi cọ cọ vào lòng bàn tay cô, lập tức lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái trên hổ khẩu của cô.Đầu lưỡi của nó mềm mại, có gai ngược nho nhỏ, hơi thô ráp, nhưng cũng không rõ ràng.Liếm một cái như thế, giống như động tác ký kết khế ước vào thời cổ nhất định phải dính ngón cái xuống nước. Cho nên… Vị chồn gia này, là đồng ý?Giống như là để nghiệm chứng suy đoán của Khúc Nhất Huyền, Điêu Thuyền cuộn tròn lấy thân thể trong lòng bàn tay Khúc Nhất Huyền, nhắm mắt lại, ngủ tiếp.Khúc Nhất Huyền: “…” Gan còn rất lớn.** ** **Trì hoãn một chút thời gian, lúc Khúc Nhất Huyền đến bên hồ, Khương Doãn đã được Viên Dã vớt lên.Toàn thân cô ta ướt đẫm, hai tay ôm vai ngồi trên cát. Gió thổi qua, rùng cả mình, run lẩy bẩy.Hồ Thác Tố vào tháng chín, nhiệt độ nước rất thấp rất lạnh, chỉ thấm ướt đầu ngón tay cũng có cảm giác như hàn băng vào người, huống chi cả người Khương Doãn rơi vào trong nước.Trong tay Khúc Nhất Huyền đang cung phụng tiểu tổ tông, không còn tay nào nữa. Nâng mắt thấy Phó Tầm kéo Viên Dã từ trong hồ lên, vội vàng kêu lên: “Phó Tầm.”Phó Tầm quay người, chỉ nhìn một cái, anh đã nhịn không được cười ra tiếng.Khúc Nhất Huyền không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, lại có mấy phần lạnh nhạt, kiêng kị với Điêu Thuyền. Vừa rồi anh giao Điêu Thuyền vào tay cô thế nào, thì bây giờ cô vẫn duy trì y nguyên tư thế ấy — hai tay dựng thẳng bất động, giống như nâng niu Bồ Tát cẩn thận từng li từng tí một.Anh buông Viên Dã ra, đi vài bước quay trở lại, lấy lại Điêu Thuyền cùng áo jacket: “Cô đưa Khương Doãn về xe trước, Viên Dã để tôi chăm sóc.”Trên tay không có sinh vật dặt dẹo kia, Khúc Nhất Huyền lập tức nhẹ nhàng thở ra. Cô cởi áo khoác của mình khoác lên người Khương Doãn, đưa tay đỡ cô ta dậy, lách qua du khách vây xem đi tới bãi đậu xe.Một đoạn đường ngắn ngủi, Khương Doãn đi thật gập ghềnh. Chờ lên xe, lại nhịn không được, bụm mặt khóc ra tiếng.Khúc Nhất Huyền không biết an ủi người khác, cũng chưa làm rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, dứt khoát không lên tiếng. Sau khi lên xe, cô mở máy sưởi trước.Thấy Khương Doãn khóc quá nhập tâm, không trông cậy được gì, lại từ cốp xe phía sau lôi ra khăn tắm cùng chăn lông sạch sẽ đưa tới: “Cô lau khô trước đi, tôi đi tìm quần áo cho cô tắm rửa.”Khương Doãn thút tha thút thít, một câu ngắt thành ba đoạn, nói: “Trong rương hành lý, mở ra, có thể nhìn thấy.”Khúc Nhất Huyền thay cô ta cầm quần áo, lại chồng khăn lụa treo trên cửa sổ xe, che kín ánh mắt từ ngoài xe nhìn tới. Đợi cảm xúc của cô ta dần dần ổn định, mới hỏi: “Sao cô lại rơi vào trong hồ?”Hốc mắt Khương Doãn đỏ lên, lại khóc thút thít: “Em thấy tất cả mọi người đứng ở kia chụp ảnh, cũng đi qua. Ai biết…” Ai biết hạt cát dưới chân cô ta quá xốp, cô ta chưa dùng lực đã trực tiếp lún xuống.Câu trả lời này, Khúc Nhất Huyền cũng không biết nên đáp lại như thế nào.Cô tiện tay sờ qua hộp thuốc lá, cầm một viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ lột vỏ bỏ vào trong miệng. Vị quýt ngọt ngào trong nháy mắt tản ra khắp đầu lưỡi, cô ngước mắt, cùng Khương Doãn nhìn nhau một cái, nói: “Không cẩn thận rơi xuống lần sau cẩn thận là được, đừng có cố ý trượt chân, dù trông kỹ cũng không trông được.”Ánh sáng trong mắt cô hư hư thật thật, làm Khương Doãn kinh hãi. Đến mức cô ta quên cả phản bác, chột dạ tránh đi ánh mắt Khúc Nhất Huyền, nhét quần áo ướt đã thay ra vào túi chống nước.Khúc Nhất Huyền ngồi trên xe một hồi.Viên Dã bên kia cô không tiện đi, chỉ có thể bấm đốt ngón tay tính thời gian, dùng bộ đàm liên hệ với cậu ta.Cũng may chuyến đi lần này thời gian dài, Viên Dã cũng mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi. So với Khương Doãn thì cậu ta hợp với nhiệt độ không khí và khí hậu nơi này hơn, sau khi uống mấy chén nước nóng ra mồ hôi, cũng không có chuyện gì.Ngược lại, cậu ta càng thêm lo lắng cho Khương Doãn: “Đã như vậy, đoán chừng cũng không có tâm tình ở lại. Hay là, bây giờ chúng ta đi Đại Sài Đán, buổi tối tôi bảo bà chủ nấu chút canh gừng cho cô ấy giải hàn.”Khúc Nhất Huyền tự nhiên không có ý kiến, ghế ngồi phía sau xe cô là hạt muối bị hong khô từ hồ nước mặn, còn cả nước mặn Khương Doãn đan tới từ trong hồ Thác Tố, cô ước gì sớm đến khách sạn, rửa xe một chút.Theo kế hoạch, hành trình hôm nay vốn nên là từ Hắc Mã Hà Hương xuất phát, tới trước hồ nước mặn Trà Tạp, buổi chiều đi qua hồ Phỉ Thúy, cuối cùng tìm nơi ngủ trọ ở Cách Nhĩ Mộc.Nhưng lâm thời tăng thêm điểm tham quan di chỉ người ngoài hành tinh này, đi Cách Nhĩ Mộc đã quá muộn, chỉ có thể chọn tuyến đường đi Đại Sài Đán.Nhưng mà, xem tình huống trước mắt này, Khương Doãn rơi xuống nước, nếu buổi tối thân thể khó chịu. Ngày mai có thể đi vào trong Khả Khả Tây Lí được hay không, vẫn còn là ẩn số.** ** **Chạng vạng tối, xe đến Đại Sài Đán, tìm khách sạn ngủ trọ.Khúc Nhất Huyền thu xếp xong cho Khương Doãn, cùng Viên Dã vào ở phòng bốn người miễn phí.Cô chỉ vừa để hành lý xuống, cơm cũng chưa ăn đã đi rửa xe trước.Điều kiện bãi đỗ xe đơn sơ, chỉ cung cấp một cuộn dây dẫn mềm, để phun nước.Khúc Nhất Huyền tự chuẩn bị một cái máy hút bụi xe tải công suất nhỏ, hai miếng khăn mặt chuyên dụng. Cô chạy tuyến hàng năm, trình độ rửa xe tinh tế so với người rửa xe trong cửa hàng chuyên nghiệp cũng chỉ có hơn chứ không kém.Thừa dịp sắc trời còn chưa tối đen, cô dọn dẹp thùng xe trước.Để cho tiện quản lý, toàn bộ cửa xe đều được mở rộng, trước dùng máy hút bụi lọc tro bụi một lần.Tây bắc bão cát lớn, ba bốn tháng gặp gỡ mấy trận bão cát cũng là chuyện thường xảy ra. Nhìn trong xe thật sạch sẽ, nhưng máy hút bụi khẽ hút, trong bụng máy móc tất cả đều là cát bụi không biết trốn trong góc nào.Khúc Nhất Huyền vẫn thường đi trên tuyến đường này, chỉ máy hút bụi xe tải cũng đã đổi mấy lần. Cô thường mua trong cửa hàng Taobao, tất cả phía dưới đều là nhân lúc nhàn rỗi nhàm chán cô viết xác định và đánh giá.Cô nghe âm thanh máy hút bụi ầm ầm vang lên, tựa như là nghe tiếng gió trên quốc lộ 315, toàn thân thả lỏng.Hiếm khi, cô được hưởng thụ cái thời gian “Tan tầm” này.Trạng thái không chạy này không thể tiếp tục lâu, sau khi Khúc Nhất Huyền sửa sang xong thùng xe, đang muốn tiếp tục chiến đấu với lốp xe thì bên chân lại bị thứ gì cọ cọ.Cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chồn tuyết lén lén lút lút bước xuyên qua gầm xe, giẫm lên mặt lót sau giày cô, hai ba cái đã bò lên trên xe.Khúc Nhất Huyền nhíu mày, vô ý thức tìm kiếm Phó Tầm ở bốn phía.Bãi đỗ xe trống rỗng, nào có nửa cái bóng của Phó Tầm? Khúc Nhất Huyền đứng ở ngoài xe, ý đồ cùng nó câu thông: “Sao mày lại tới đây một mình, ba mày đâu?”Điêu Thuyền mắt điếc tai ngơ, chân ngắn nhỏ trèo vào trong điều hoà không khí ở chỗ ngồi phía sau, cái mông tròn vo hơi dựng ngược lên, vô cùng thoải mái mà xuyên qua chỗ ngồi phía trước.Khúc Nhất Huyền quan sát, thấy nó chỉ là ngửi tới ngửi lui bốn phía thăm dò thế giới. Một không phá hư, hai không thêm phiền phức, dứt khoát tùy nó đi, chỉ lúc lau xe ngẫu nhiên phân tâm lưu ý một chút.Đợi cô làm xong kết thúc công việc, nghĩ đến cũng tận diệt con chồn này đi… Con chuột bạch rõ ràng mới còn trên ghế ngồi nhảy disco chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.Khúc