Khúc Nhất Huyền hơi híp mắt lại, đánh giá đội xe sau lưng từ kính chiếu hậu.Khoảng cách hơi xa một chút, bóng đêm lại quá mờ, trắng lóa đến cơ hồ chói mắt dưới đèn pha xa, ngoại trừ có thể phân biệt ra được hình dáng và số lượng xe, còn lại bất kỳ điểm đặc thù gì cũng không thể thấy rõ.Ở tây bắc, dám trực tiếp đuổi tới tìm cô gây phiền phức, vẫn là lần đầu Khúc Nhất Huyền gặp được.Cô ghé mắt, mắt nhìn bảng hướng dẫn biển báo giao thông đứng lặng bên cạnh một thân cây – tiếp tục đi thẳng hai cây số, là trạm thu phí cao tốc Đại Sài Đán.Trạm thu phí cao tốc Tây Bắc cùng thành thị phồn hoa có khác biệt, ở khe núi không trọng yếu ngoại trừ trạm canh gác và nhân viên công tác phụ trách thu lệ phí, có rất ít cảnh sát đóng giữ.Muốn mượn đường cao tốc bỏ rơi đội xe đằng sau là không quá thực tế.Ngược lại là đi thêm một cây số nữa, có một ngã tư đường, vòng qua hướng tây, có một đường liên tỉnh có thể đi thẳng tới quốc lộ 315 hoang vắng không dấu chân người.Quốc lộ 315 xuyên qua khu không người Đại Sài Đán, xưa nay được đánh đồng với Route 66 của nước Mỹ. Hai bên quốc lộ, có hơn gần hai vạn cây số thành Nhã Đan.Không có ai quen thuộc với đường nơi đó hơn cô.Khúc Nhất Huyền từ trước đến nay không phải người ngồi chờ chết, cô liếc mắt nhìn lượng bình xăng: “Lượng xăng không đủ đến Đôn Hoàng, lên cao tốc rất có thể nửa đường sẽ bị buộc dừng lại. Trong cốp sau còn có một thùng xăng dự bị, tiến vào quốc lộ, vứt bỏ cái đuôi, bằng không đêm nay phải giao phó ở nơi này.”Cô từ trong hộp để đồ lấy ống nhòm ra, dáng người linh hoạt bò đến chỗ ngồi phía sau: “Có thể nghĩ biện pháp để cho tôi nhìn đầu xe một chút không?”Nơi này đã rời xa nội thành Đại Sài Đán, không có đèn đường, ngoại trừ ánh đèn của đội xe đang cắn chặt chiếc Cruiser không thả, trong tầm mắt cô là một mảnh mênh mang, cái gì cũng không thấy rõ.Phó Tầm chú ý đến đường xá, một tay tìm kiếm tọa độ trên GPS.“Đường về có công trường đang xây, có nhớ không?” Phó Tầm hỏi.Khúc Nhất Huyền nhớ lại một chút, “Anh là nói chỗ ở gần quốc lộ 315 kia?”Phó Tầm ừ một tiếng, nhắc nhở: “Nơi đó có đèn.”Anh không đề cập tới, Khúc Nhất Huyền còn không nhớ ra. Công trường kia là tập đoàn xây dựng nào đó của Chiết Giang đầu tư khai thác thương nghiệp một khu du lịch. Gần hồ Phỉ Thúy và hồ nước mặn, nhập gia tuỳ tục, tạo ra một thị trấn du lịch nhỏ tên là “Thiên Không Thành”.Ngoại trừ hồ Phỉ Thúy và hồ nước mặn là hai điểm tham quan tự nhiên, chung quanh còn phân phối tất cả khách sạn, nhà ăn, phố buôn bán. Trừ những cơ sở bên ngoài công trình này, còn dã tâm bừng bừng gia tăng không ít hoạt động và trò chơi trong nhà.Quy mô hùng vĩ giống như dựng lên một tòa thành thời trung cổ trên đất bằng, tường trúc vây cao.Hôm nay lúc đi ngang qua, cô nhớ mang máng trong đó có giàn giáo bên ngoài mấy toà công trình kiến trúc đã được dỡ bỏ hơn phân nửa.Khúc Nhất Huyền vịn vào ghế phụ, vượt qua Phó Tầm, tiếp nhận GPS trong tay anh, một lần nữa quy hoạch lộ tuyến.Chiếc Cruiser phải vòng một lần đường xa, tiến vào công trường kiến trúc. Đợi cô chép biển số trước xe xong, lại đi tắt, tiến vào quốc lộ 315.Cô đánh giá một lần số km và lượng xăng, sắc mặt có chút vi diệu: “Lượng xăng chỉ đủ đến Nam Bát Tiên.”Phó Tầm nhìn cô từ kính chiếu hậu một cái, hỏi: “Nam Bát Tiên?”“Đúng.” Khúc Nhất Huyền trả lại bản đồ GPS đã làm xong lộ tuyến, đưa lưng về phía Phó Tầm, khoanh chân ngồi ở trên đệm cốp xe phía sau: “Năm 1955, Chiết Giang có tám đội viên địa chất là nữ giới tiến vào quần thể Nhã Đan tìm kiếm tài nguyên dầu hỏa. Trên đường thăm dò về gặp phải bão cát, bất hạnh là toàn bộ đều gặp nạn. Địa danh ‘Nam Bát Tiên’ này, chính là lấy vì kỷ niệm những người anh hùng này.”Quần thể Nhã Đan ở Nam Bát Tiên ngoài thành Nhã Đan Ma Quỷ là điểm tham quan miễn phí gần Đôn Hoàng có số lượng du khách đến thăm nhiều nhất, nó đứng sừng sững ở hai bên quốc lộ 315, nguy nga hùng vĩ, giống như những nấm mồ an nghỉ, cao thấp xen nhau.Khúc Nhất Huyền dẫn đoàn thường tới đây, nhưng chỉ giới hạn hoạt động ở hai bên đường cái quần thể Nhã Đan, chưa hề xâm nhập vào nội địa.“Nghe nói, quần thể Nhã Đan ở Nam Bát Tiên, có anh linh an nghỉ. Xe nửa đêm đi vào, dễ gặp phải quỷ đả tường, bị vây chết ở bên trong.” Cô vuốt vuốt kính viễn vọng tinh xảo trong tay, hỏi Phó Tầm: “Có sợ không?”(Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Trên thực tế nếu như không có mục tiêu, chuyển động bản năng của bất kì sinh vật nào cũng đều là chu vi hình tròn. Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.)Phó Tầm chần chừ, đã muốn lưu tâm đường xá, lại muốn duy trì khoảng cách xe, dẫn đội xe sau lưng tiến vào công trường. Đoạn văn này của Khúc Nhất Huyền, anh phải mất mấy giây phản ứng mới hiểu thấu ý tứ cô.Anh mượn ánh sáng đồng hồ đo trong xe, mắt nhìn về chỗ ngồi phía sau: “Nếu cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì nhìn xem ghế sau có đồ gì có thể ném.” Dứt lời, anh chợt tăng tốc, dưới đèn đỏ ở ngã tư đường, vội vàng không kịp chuẩn bị ngoặt một cái thật lớn.Bốn bánh Cruiser ôm chặt, sau lưng cuốn lên một chuỗi bụi mù dày đặc, trong tiếng rít bén nhọn do bánh xe ma sát với mặt đất, thân xe Cruiser chạm sát vào bên đường, rẽ phải vượt vào đường chuyên dụng.Sau phút giảm tốc ngắn ngủi, Phó Tầm đánh tay lái gấp, chân ga oanh một cái, nhanh như điện chớp vòng qua biển cảnh báo “Phía trước thi công, xin giảm tốc độ đi từ từ”, một đường phi nhanh.Sau lưng, mắt thấy đội xe sắp đuổi kịp Cruiser, bị Phó Tầm đùa bỡn thi nhau đạp mạnh phanh gấp.Trong màn đêm, tiếng thắng xe chói tai liên tiếp, giống như tiếng chim ưng canh gác đang gào thét, vô cùng chói tai.Khúc Nhất Huyền cố suy nghĩ câu nói vừa rồi của Phó Tầm kia là có ý gì, dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào, suýt nữa đụng vào vách xe. Cũng may cô đúng lúc phản ứng cấp tốc, trước khi thân thể mất đi trọng tâm, vô ý thức ôm lấy thanh chắn ở cốp sau, trước khi đụng vào đầu, khẽ chống cổ tay, may mắn thoát khỏi kết cục chảy máu bể đầu.Móa!Cô vịn đầu, trong đầy rẫy choáng váng, tiện tay nắm lấy một cái bao tay dính xăng ném về phía Phó Tầm.Bao tay nện trên ghế dựa, nhẹ nhàng vang lên, rất nhanh rớt xuống trên nệm xe.Phó Tầm từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn đội xe một lần nữa đuổi theo.Đèn pha chiếu vào công trường, ánh đèn sáng tỏ, đầu xe từ bóng tối lái vào ánh sáng, triệt để bại lộ trong tầm mắt