Đuôi lông mày Khúc Nhất Huyền khẽ nhếch, mắt nhìn Phó Tầm.Người kia tư thế ngồi lười biếng, giống như những lời đàm luận lúc này đều không có quan hệ gì với mình, ánh mắt rơi vào bối cảnh ở cửa trước, hơi xuất thần.Cô thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía tóc vàng.Tóc vàng rất hưởng thụ cảm giác được người nhìn chăm chú, hắn cúi đầu uống một ngụm mao tiêm, nhếch miệng cười một tiếng: “Nhà gái sau khi biết bình ngư tảo trong tay là hàng giả, thiếu chút thì phát điên rồi, đánh chết cũng không tin bảo vật gia truyền đang êm đẹp sao lại thành giả. Tầm ca của chúng tôi trên lĩnh vực giám định khảo cổ từ trước đến nay là có gì nói đó, không giả dối. Sờ lên vết ẩu tả ở miệng bình, nói ‘Hoa văn ngũ sắc trên bình sứ ngư tảo này thủ nghệ thô ráp, màu men cũng chưa kịp làm cũ, hẳn là vừa ra khỏi lò không bao lâu’.”“Nói đến nước này, ai cũng có thể nghe hiểu. Nhà gái kỳ thật sớm đã có dự cảm, cảm thấy Lượng Tử không có ý tốt chỉ là không muốn tin tưởng. Dù sao sớm chiều ở chung hơn hai năm, phòng cũng mua, người nhà cũng tiếp nhận, con cũng mang thay hắn, còn có cái gì không vừa lòng? Dù là nuôi con rùa đen, cũng bồi dưỡng ra được tình cảm chứ. Huống chi hai người ngay từ đầu là quan hệ người yêu, như keo như sơn.”“Tầm ca là người lương thiện, thấy nhà gái như vậy, liền giúp cô ấy gọi điện thoại cho Thiết gia nói giúp. Nhưng con người, thời điểm nên nhẫn tâm phải nhẫn tâm một chút. Không phải sao, nhà gái căn bản biết không cảm ơn, thừa dịp Tầm ca gọi điện thoại thuận tay lấy ngọc bội Câu Vân đi.”“Sau khi lấy ngọc bội đi, nhà gái gọi điện thoại cho Lượng Tử. Ngày đó tôi nhớ rất rõ ràng, Lượng Tử hẹn tôi ra, nói trả lợi tức trước. Trả xong tiền, lại mời tôi đến ‘Nhân gian hồng trần’ ngâm trong bồn tắm kỹ viện. Tiểu thư ở ‘Nhân gian’ xoa bóp ấn đến một nửa, hắn tiếp một cuộc điện thoại, là nhà gái gọi tới. Lượng Tử lúc ấy cho là tôi đã ngủ thiếp đi nên cũng không tránh tôi.”“Nhà gái nói với Lượng Tử, cô ấy biết bình ngư tảo bị đánh tráo, nhưng trong nhà hiện tại một đống cục diện rối rắm, cô ấy không muốn náo lên, lại để cho người nhà quan tâm. Đây chính là bảo vật gia truyền, nếu để cho người nhà cô ấy biết bị Lượng Tử vụng trộm đổi thành hàng giả, đoán chừng sẽ bị làm cho tức chết.”“Lượng Tử cảm thấy nhà gái hướng về hắn, rất biết đại thể, lúc lại mở miệng ngữ khí cũng khá hơn không ít, qua loa tắc trách để cô ấy ở nhà dưỡng thai thật tốt, hắn cùng Thiết gia là bạn bè cũ, sẽ mau chóng giải quyết vấn đề nợ nần của em vợ nhà hắn. Nhưng lúc đó đi, Lượng Tử đến vé máy bay cũng đã mua, mang theo một tiểu thư đã rời sân khấu muốn xuất ngoại nghỉ phép.”“Nhà gái khả năng nghe ra hắn dự định muốn đi thẳng một mạch, liền vứt ra cái mồi. Nói cô ấy bị ma quỷ ám ảnh, trộm khối ngọc bội từ chỗ Tầm ca, cô ấy có thể không so đo chuyện bình ngư tảo, muốn Lượng Tử về bán ngọc bội trước, đổi lấy bình ngư tảo. Chỉ cần trả hết tiền nợ của em trai cô ấy, còn lại đều cho hắn. Nếu là hắn muốn đi, cô ấy cũng không ngăn, chờ mọi chuyện qua đi sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với người trong nhà, bọn họ sẽ hảo tụ hảo tán.”“Lượng Tử không ngốc, hắn lo lắng nhà gái nghĩ chiêu lừa hắn trở về, liền muốn nhà gái chụp ảnh cho hắn nhìn. Sau khi nhà gái truyền ảnh chụp, nói với Lượng Tử, ngọc bội kia giá trị tối thiểu là gấp hai bình ngư tảo. Chỉ cần hắn có bản lĩnh thả ngọc bội ra, lấy được tiền, bất kể là ngồi tù hay là Tầm ca phát hiện truy cứu, tự cô ấy sẽ chịu.”Tóc vàng thở dài, híp mắt nói: “Có người giải quyết tốt hậu quả, Lượng Tử đương nhiên tâm động, để nhà gái mang ngọc bội đến khách sạn tìm hắn. Để phòng vạn nhất, hắn cố ý mở hai gian phòng, cách một đầu hành lang, có thể nhìn lẫn nhau. Tôi lúc ấy ở căn phòng cách vách cùng hắn, sau khi nhà gái đến, hắn liền dời ghế ra sau cửa quan sát. Sau một giờ, xác nhận nhà gái là đơn độc tới, lúc này mới mở cửa thả người tiến vào.”“Chuyện phía sau tôi không được rõ lắm, loại chuyện âm hiểm này Lượng Tử không có khả năng để cho tôi nghe được. Nhà gái đại khái chờ đợi trong phòng nửa giờ, tôi lại nghe được động tĩnh, là âm thanh đập đồ ở phòng sát vách. Tôi thấy tình thế không đúng, lập tức tìm tiếp tân khiếu nại phòng Lượng Tử kia tạp âm quá lớn quấy rầy nghỉ ngơi, để quản lý khách sạn đi nhìn xem.”“Nhà gái là suy nghĩ nói chuyện không ổn sẽ đồng quy vu tận cùng Lượng Tử, trong túi mang theo thanh đao, làm Lượng Tử phá tướng, vết thương hẳn là rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương cốt. Nhà gái cũng bị Lượng Tử đánh cho không nhẹ, lúc đưa đến bệnh viện đã không còn nổi nửa cái mạng, đứa bé cũng không thể lưu lại. Tôi cố đưa nhà gái đi bệnh viện, Lượng Tử nhân lúc đó thừa cơ chạy, đến nay cũng không gặp lại.”Khúc Nhất Huyền gật đầu: “Rất giống phim nhiều tập lúc 8h.”Tóc vàng cười ngượng ngùng, hắn sờ lên đầu tóc vàng rối bời của chính mình, nói: “Cuộc sống mà, chính là vậy.”Còn rất có cảm xúc?Khúc Nhất Huyền chuyển cái ly, hỏi Phó Tầm: “Tôi nhớ anh nói việc ngọc bội Câu Vân này dính tới án mạng, là thế nào?”Tóc vàng đoạt lời đáp: “Còn có thể thế nào, nhà gái cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã dưỡng dục mình hơn hai mươi năm, tự sát. Em trai và chị gái tình cảm sâu sắc, đưa xong chị gái đoạn đường cuối cùng, xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi. Thật là một gia đình phần tử trí thức tốt đẹp, bị Lượng Tử hại đến cốt nhục ly tán, đằng đông lạc về đằng tây. Chỉ để lại hai ông bà già, cao tuổi rồi còn phải trả món nợ kia.”“Chuyện này lúc ấy, huyên náo dư luận Nam Giang xôn xao, trong diễn đàn còn có người làm thành linh dị cố sự về bình ngư tảo ngũ sắc, nâng giá món bảo bối này lên trời. Đại khái tháng sáu bốn năm trước, Tầm ca tìm tới Thiết gia, nhờ Thiết gia ra mặt thu hồi lại bình ngư tảo ngũ sắc đưa về nhà gái.” Tóc vàng nói đến đây, nhịn không được ‘chậc’ một tiếng, cực kỳ hâm mộ.Cũng không biết hắn đang hâm mộ Phó Tầm ra tay hào phóng, hay là đang hâm mộ nhà gái không cần bỏ ra một phân tiền liền có người giàu có ngốc nghếch hỗ trợ chuộc bảo vật gia truyền về.“Sự tình không khác lắm chính là như vậy, chuyện về sau hẳn là cô đều biết.” Tóc vàng nói một đoạn lớn như thế, miệng đắng lưỡi khô.Một ly mao tiêm, bị hắn rót nguyên lành vào trong bụng, hắn giống như còn chưa giải khát, đứng dậy từ trên bàn khách sạn cầm bình nước khoáng, ừng ực ừng ực uống cạn non nửa bình.Thiết Diệp thấy thế, cười tủm tỉm nói: “Cô gái còn có nghi vấn gì sao?”Nghi vấn ngược lại không có.Phó Tầm là một trong những người trong cuộc, tình huống năm đó anh nhất định hiểu kỹ lưỡng hơn, phương diện chi tiết có thể đợi khi chỉ còn lại hai người bọn họ lại tự mình cân nhắc xác nhận. Huống hồ, bối cảnh làm hợp tác này, hiệu quả và lợi ích phát huy ngoại trừ giúp cô hiểu rõ hơn đầu đuôi mọi chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.Thiết Diệp hỏi như vậy, là sốt ruột muốn biết ở chỗ cô có tin tức liên quan đến Bùi Vu Lượng.Cô cũng không giấu diếm: “Cuối tháng sáu, việc Bùi Vu Lượng bao hết xe của tôi đi tới ba hãng cầm đồ lớn nhất ở Đôn Hoàng giám định ngọc bội, Thiết gia khẳng định biết. Luận tin tức, tôi khả năng không thể biết nhiều hơn ông, nhưng thắng ở tương đối kịp thời.”Cô chỉ một cái nơi dưới chân, nói: “Nơi này, xem như địa bàn của tôi.”Thiết Diệp mỉm cười, khá hào hứng: “Khúc tiểu thư đây là đang trách tôi không mời mà tới?”Khúc Nhất Huyền thấy đối phương lĩnh ngộ được ý tứ của mình, bắt đầu bổ lời xã giao: “Sao dám, chẳng qua là tôi muốn nói tôi làm việc ở tây bắc so với ông dễ dàng hơn mà thôi.”Thiết Diệp cũng biết Khúc Nhất Huyền không phải nhân vật nhỏ, thoạt đầu là cố kỵ Phó Tầm, về sau là do dự trêu chọc dễ dàng gây tai hoạ mới giằng co một thời gian.Cô mới nói ra mấy câu, càng khiến Thiết Diệp kiên định ấn tượng Khúc Nhất Huyền không dễ chọc.Hắn làm nghề này, muốn đứng vững không ngã, ngoại trừ nhờ cậy thủ đoạn cùng nhân mạch, giao tế cũng vô cùng quan trọng. Hắn vốn cũng không muốn cứng đối cứng với Khúc Nhất Huyền, thấy thế, lập tức phóng thích thành ý của mình: “Đó là điều tất nhiên, có Khúc tiểu thư và Phó tiên sinh hỗ trợ, tôi nhất định sẽ không tự tiện nhúng tay tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì. Chỉ là hai vị đồng ý giúp đỡ, tôi cũng muốn biết tình huống cặn kẽ, lúc cần hỗ trợ mới không luống cuống tay chân để ra tay nào trước cũng không biết.”Nói có sách mách có chứng, cũng không coi là xằng bậy.Khúc Nhất Huyền hài lòng, nhả ra: “Thiết gia là muốn biết tình huống phương diện kia?”“Cái khác tôi cũng không quan tâm làm gì.” Thiết Diệp vuốt vuốt cái cốc, ánh mắt từ trên mặt Phó Tầm trượt đến trên thân Khúc Nhất Huyền, sau khi dừng lại mấy giây, hắn mỉm cười: “Tôi muốn biết phải chăng cô có đầu mối Bùi Vu Lượng hiện tại ở đâu.”Bùi Vu Lượng đã có thể vì một viên ngọc bội Câu Vân ẩn núp nhiều năm như vậy, dù cho hiện tại nhiều lần lộ chân ngựa, cũng không dễ dàng bắt được bím tóc của hắn.Đầu tháng chín hắn lo lắng đại hội Đôn Hoàng nghiêm tra sẽ bại lộ hành tung của hắn, cho nên vội vàng rời khỏi Đôn Hoàng.Cuối tháng chín, tin tức về ngọc bội